Nhật ký bị quên lãng (1)
Chu Phân Phương: “…Tước Thị, Hồ Vương quả thật trả giá rất nhiều vì Đại Càn.”
Nàng cũng coi như là một nửa người chứng kiến.
Cho nên đối với chuyện Trân Châu thành bị đánh hạ, nàng cũng biết chân tướng.
Thời điểm Trân Châu thành vẫn chưa gặp công kích, Hồ Vương đã thu được tin tức.
Hơn nữa, thu được hai lần.
Một lần là Trần Già lợi dụng tình báo của Trường Sinh tông, báo chuyện này cho Hồ Vương.
Còn có một lần, Hải Hậu mua được thân vệ bên người Hồ Vương, đưa tình báo đến tay Hồ Vương.
Hải Hậu thật sự không nghĩ đến Tứ hoàng tử có thể làm chuyện cầm tiền không làm việc. Nàng chỉ là phòng ngừa vạn nhất, chuẩn bị nhiều thêm một tay.
Mà Hồ Vương bị nhắc nhở hai lần, không những không đề cao phòng ngự Trân Châu thành và nâng cao cảnh giác, nhắc nhở Trân Châu yêu vương. Ngược lại triệu hồi Hổ Vương phụ trách thủ vệ Trân Châu thành về Yêu đình.
Dùng lý do là Hồ Vương sắp không qua khỏi, mời Hổ Vưng tới gặp mặt yêu vương lần cuối cùng.
Lời nói dối này vẫn là Chu Phân Phương hỗ trợ rải.
Y thuật của Chu Phân Phương bày ra ở đó, nếu nàng nói Hồ Vương sắp không qua khỏi, toàn bộ Yêu đình đều tin.
Hổ Vương cũng tin.
Cho nên sau khi Hổ Vương thu được tin tức của Nhâm Dao Dao, không nói hai lời lập tức chạy đến.
Cho nên, bầy yêu ở Trân Châu thành vô thủ.
Chủ tướng lâm trận bỏ chạy.
Những yêu quái khác còn đang sống mơ mơ màng màng.
Mà kiên thuyền lợi pháo của Tây đại lục từ hai đường hải, không tiến hành đánh bất ngờ.
Kết cục một trận chiến này, cũng hoàn toàn không có gì hồi hộp.
Ngay cả Trân Châu yêu vương cũng táng thân trong trận Trân Châu thành.
Chu Phân Phương nghĩ đến đây, cảm giác càng thêm quái dị.
“Chuyện khác ta đều có thể lý giải, nhưng Trân Châu yêu vương cũng chết dưới trận đánh lén này của Tây đại lục. Hồ Vương quá chịu đặt tiền vốn rồi.” Chu Phân Phương trào phúng nói: “Trân Châu yêu vương là tử trung của nàng ta, hơn nữa còn là tiền trong túi, tiểu đệ của bản thân. Nói buông là buông, cũng quá lạnh lùng vô tình rồi.”
Mấu chốt là Hồ Vương lạnh lùng vô tình như thế, lại có thể vì Đại Càn làm đến một bước này.
Chu Phân Phương chỉ có thể nói nàng không hiểu, nhưng nàng rung động mãnh liệt.
Nguỵ Quân cười khẽ nói: “Điểm này thật ra ngươi hiểu lầm Hồ Vương rồi.”
“Hửm?”
Chu Phân Phương nghi hoặc nhìn về phía Nguỵ Quân.
Nguỵ Quân giải thích: “Ta có hỏi qua Hồ Vương về vấn đề này, ngay cả là để diễn trò, có thể gọi Hổ Vương trở về, cũng có thể gọi Trân Châu yêu vương trở về. Sao lại để Trân Châu yêu vương đi chịu chết? Hồ Vương nói lý do chân chính cái chết của Trân Châu yêu vươn.”
Dừng một chút, Nguỵ Quân nói tiếp: “Trân Châu yêu vương chết là bởi vì hắn có quá nhiều tiền.”
Chu Phân Phương: “…có tiền nên phải chết?”
Nguỵ Quân bình tĩnh nói: “Từ ý nghĩa nào đó thì chính là như vậy, tài phú của Trân Châu yêu vương đã vượt xa khả năng cực hạn một cá nhân cố gắng có thể đạt được. Hắn đang ăn toàn bộ tiền lãi của Yêu đình, đứng trên toàn bộ Yêu đình. Nhưng cố tình, Trân Châu yêu vương lại không cho là như vậy. Hắn cho rằng tài phú của mình đều dựa vào bản thân cố gắng giành lấy.”
Chu Phân Phương trừng mắt nhìn.
"Yêu tộc Tống Liên Thành?"
Nguỵ Quân nở nụ cười: “Không sai biệt lắm, nhưng Trân Châu yêu vương vẫn thấp hơn so với Tống Liên Thành một chút. Tuy Tống Liên Thành cũng là một thương nhân, nhưng hắn càng nhạy bén hơn, hơn nữa dám làm ăn với thần tiên, ít nhiều cũng coi như là một nhân vật. Lấy Trân Châu yêu vương đến so sánh, cảnh giới vẫn thấp hơn một chút. Hắn kiếm tiền dựa trên toàn bộ Yêu Đình, tiền kiếm được vượt qua năng lực tài phú của hắn. Cả Yêu tộc mạnh mẽ sau lưng, bao gồm Hồ Vương cực lực đề cử, đều là nguyên nhân thành công không thể thiếu của Trân Châu yêu vương. Nhưng Trân Châu yêu vương không cho là như vậy, hắn cho rằng mình không có được đủ tôn trọng bên trong Yêu đình. Cho nên, hắn có làm một vài động tác nhỏ.”
Nói đến đây, tươi cười trên mặt Nguỵ Quân đột nhiên cổ quái hẳn lên.
“Hắn lén nói ra một câu, Yêu đình cần thay đổi. Nếu Yêu đình không chủ động thay đổi, vậy hắn phải đi thay đổi Yêu đình.”
Chu Phân Phương nhíu mày, bình luận: “Cừ thật, có tiền thì yêu có thể bành trướng như vậy sao? Thay đổi Yêu đình…Xem ra Trân Châu yêu vương quả thật bành trướng không nhẹ. Hắn chỉ là một con rối phụ trách kiếm tiền, thật sự xem mình trở thành nhân vật chính? Trách không được Hồ Vương động sát ý với hắn.”
Nguỵ Quân nhún vai.
Thật ra đứng trên lập trường của Trân Châu yêu vương và Hồ Vương, lựa chọn của bọn họ đều có đạo lý.
Trân Châu yêu vương cho rằng mình có được quá ít. Địa vị và quyền lực hiện có không xứng với năng lực của hắn.
Mà tại góc nhin của Hồ Vương,Trân Châu yêu vương chính là điển hình bành trướng, thậm chí không biết điều.
Yêu đình không thể thiếu Yêu Hoàng, thậm chí có thể nói là loại vũ lực cao như Ưng Vương. Về phần một máy móc phụ trách kiếm tiền? Trân Châu yêu vương có thể làm, Hổ Vương cũng có thể làm.
Chỉ cần Yêu đình còn, chỉ cần Yêu đình vẫn mạnh mẽ như cũ, thị trường vẫn ở nơi đó.
Đầu gió ở đó, một đầu heo cũng có thể cất cánh.
Đương nhiên, có một số đầu heo có thể bay cao một chút, có một số không thể. Nhưng ở trong lòng Hồ Vương, quan trọng nhất là đầu gió, chứ không phải là heo.
Hơn nữa, đối với rất nhiều người cầm quyền mà nói, đều tán đồng với một quan điểm – trung thành còn quan trọng hơn so với năng lực.