Nhật ký bị quên lãng (2)
Về phần lập trường của Nguỵ Quân và Chu Phân Phương, hai người bọn họ đều là người ngoài, cho nên có thể thấy góc nhìn khách quan mà xem xét chuyện này.
Thái độ của Chu Phân Phương rất đơn giản: “Trân Châu yêu vương chết chưa hết tội.”
Nguỵ Quân thản nhiên nói: “Cho nên Hồ Vương lựa chọn bỏ rơi hắn, thật ra không có gì không ổn.”
Đây là thái độ của Chu Phân Phương và Nguỵ Quân.
Hai người tán gẫu khí thế ngất trời, đồng thời giờ phút này còn có những người khác chú ý Hồ Vương biểu diễn.
Ví dụ như Ưng Vương.
Nhìn Hồ Vương ngồi trên xe lăn lòng đầy căm phẫn, vẻ mặt Ưng Vương mười phần vi diệu.
Hắn lúc này cũng đã nhận được tin tức của Tây đại lục.
Hơn nữa hắn cũng ngẫm ra một chút đạo lý.
Sứ giả Tây đại lục nói đúng, Yêu đình nào có dễ dàng lẻn vào như vậy?
Hơn nữa Hồ Vương ở Yêu đình chỉ dưới một yêu, nếu lão đại số 2 ở Yêu đình có thể bị ám sát ở tổng bộ. Loại tính chất nghiêm trọng này tựa như lão địa số 2 của một quốc gia bị ám sát.
Chuyện này có thể sao?
Thực sự nghĩ toàn thế giới đều là Ưng Tương (nhân vật trong một bộ phim hoạt hình “Năm đó thỏ đó những chuyện đó”)? Lão đại đều có thể bị ám sát sao?
Chuyện này ở Yêu đình, căn bản là chuyện không có khả năng.
Cho nên Ưng Vương trấn định xuống dưới, không hề lo lắng bản thân bị ám sát.
Sau khi trấn định, chỉ số thông minh của Ưng Vương cũng bắt đầu login.
Làm lão đối thủ của Hồ Vương, Ưng Vương biết Hồ Vương có bao nhiêu âm hiểm.
Trên thực tế tại thời kỳ chiến tranh vệ quốc, Ưng Vương khó hiểu đột tử, chính là Hồ Vương tính kế sau lưng.
Đừng thấy trong mắt Nguỵ Quân, Hồ Vương chính là một đội trưởng vận chuyển phụ trách tấu hài.
Nhưng trên thực tế, mặc kệ trong mắt Ưng Vương hay trong mắt Hải Hậu, Hồ Vương đều là một Lang Gia bảng (lyb), đặc biệt am hiểu mưu mô quỷ kế.
Thậm chí trong mắt Yêu Hoàng, Hồ Vương cũng là một gia hoả đầy bụng ý xấu đáng để phó thác trọng trách.
Cho nên Ưng Vương cũng bắt đầu hoài nghi Hồ Vương.
Chuyện này sẽ không phải là thằng nhãi này vừa ăn cướp vừa la làng chứ?
Sau Ưng Vương lại có được tin tức từ Tây đại lục, hắn không phải không tin, cũng không hoàn toàn tin. Chỉ là đang yên lặng quan sát.
Hiện tại. . .
Nhìn thấy Hồ Vương ngồi trên xe lăn lòng đầy căm phẫn phát biểu, hơn nữa từng chữ đều là ý tứ để Yêu đình xuất binh giúp Đại Càn. Ưng Vương hoàn toàn xác định phỏng đoán của mình:
Chuyện này, khẳng định đính là Hồ Vương vừa ăn cướp vừa la làng.
Hiện tại xem như hoàn toàn lộ ra đuôi chuột.
Nhưng, Ưng Vương cũng không vạch trần Hồ Vương.
Hắn lựa chọn ngồi yên xem biến.
Cũng không phải mọi người đều có chỉ số thông minh như Ưng Vương, những yêu vương khác càng không có con đường thu thập tin tức như Ưng Vương.
Cho nên bọn họ sau khi nghe Hồ Vương nói chuyện, cảm xúc cũng nháy mắt bị kích động lên.
"Hồ Vương nói rất đúng."
“Giết chết Tây đại lục loại này ăn cháo đá bát.”
“Tây đại lục đây là ăn gan hùm mật gấu sao?”
Đề nghị của những yêu vương này, đổi Hùng Vương và Báo Vương trợn mắt nhìn.
“Gan hùng mật gấu?”
“Tiểu vịt tử, ngươi có muốn thử một chút không? Bồn vương đảm bảo ăn ngon lắm.”
Vịt Vương co rụt cổ lại.
“Lỡ lời, lỡ lời, hai vị ca ca bỏ qua cho.”
Vịt Vương vội vàng run sợ.
Yêu vương và yêu vương cũng có chênh lệch, thậm chí chênh lệch giữa yêu vương và yêu vương nhiều lúc còn lớn hơn chênh lệch giữa người và chó.
Ưng Vương là yêu vương, nhưng thời kỳ đỉnh phong ngay cả Yêu Hoàng cũng cảm thấy Ưng Vương có uy hiếp với mình.
Vịt Vương cũng là yêu vương…hắn nóng lòng muốn làm thủ hạ của Ưng Vương và Hồ Vương, nhưng Hồ Vương và Ưng Vương đều chướng mắt.
Bởi vì Vịt Vương quá yếu.
Hơn nữa, thật thích làm chúng yêu khinh bỉ.
Hùng Vương và Báo Vương cũng không để vịt vương có quá nhiều xoắn xuýt, mất mặt.
Hùng Vương nhíu mày nói: “Yêu sư, khai chiến với Tây đại lục, bổn vương không có ý kiến. Tây đại lục dám tập kích bất ngờ Trân Châu thành, nhất định phải trả giá đắt. Nhưng mà phía sau chuyện này có kỳ quái.”
"Không sai."
Báo Vương lên tiếng phụ hoạ với Hùng Vương.
“Hải Hậu cũng không điên, nàng sao dám vô duyên vô cớ trêu chọc Yêu đình chúng ta?”
“Đúng vậy, Tây đại lục phát bệnh điên sao?”
“Bổn vương cũng cho rằng chuyện này còn có ẩn tình khác phía sau.”
Liên tiếp, có yêu vương công khai nghi ngờ Hồ Vương.
Ngụy Quân cùng Chu Phân Phương thờ ơ lạnh nhạt.
Chu Phân Phương nhíu mày nói: “Hình như có chút không thích hợp, Tây đại lục phát lực sao?”
Nguỵ Quân hơi hơi gật đầu: “Thực bình thường, giống như bọn họ nói, Hải Hậu cũng không phải là kẻ ngốc, vô duyên vô cớ đi trêu trọc Yêu đình làm gì? Nếu Hải Hậu dám làm như vậy, khẳng định sẽ có chuẩn bị ở sau.”
Chu Phân Phương: “Cho nên kế hoạch của Hồ Vương không nhất định có thể thành công?”
“Đương nhiên.” Nguỵ Quân nói: “Nào có chuyện gì nhất định có thể thành công, Hải Hậu không phải là một phụ nữ dễ đối phó.”
Nhưng Hồ Vương tặng đầu người cũng là kẻ mất trí.
Nguỵ Quân cũng không biết hai người này thật sự so lên, đến cùng ai có thể là người thắng.
Hẳn là đối thủ có lực lượng ngang nhau.
Nguỵ Quân tỏ vẻ chờ mong.
Có nghi ngờ Hồ Vương, sẽ có ủng hộ Hồ Vương.
Hổ Vương chính là ủng hộ trung thành của Hồ Vương.
Thấy có yêu vương nghi ngờ Hồ Vương, Hổ Vương vỗ án đứng lên, giận tím mặt nói: “Các ngươi hoài nghi cái gì? Tính mạng Yêu sư đều đã bị đe doạ, vẫn như trước nguyện ý chiến đấu vì vinh quang của Yêu đình. Các ngươi thế mà còn nói xấu Yêu sư, quả thực là dị tâm phải diệt.”