Nhật ký cường quốc (1)
“Đe doạ tính mạng? Vậy thì không nhìn thấy.”
Một thanh âm khàn khàn vang vọng toàn sảnh: “Nếu tính mạng bị đe doạ, Yêu sư hôm nay sao lại có năng lực công khai phát biểu? Bệnh này của Yêu sư sợ là không phải không thể khống chế chứ? Hơn nữa bản vương tò mò nhất một sự kiện, đến cuối cùng ai có thể ám sát được Yêu sư tại Yêu đình?”
Hồ Vương nhìn về phía yêu vương mở miệng nói chuyện, nheo mắt một chút.
“Xà Vương, ngươi đang nghi ngờ bổn vương sao?”
Nghe được tên “Xà Vương”, trước mắt Nguỵ Quân nhất thời sáng ngời, vội vàng nhìn qua.
Những yêu vương ở Yêu đình, không có nhiều người làm Nguỵ Quân thấy hứng thú.
Nhưng Xà Vương khẳng định là một trong đó.
Nguyên nhân rất đơn giản:
Trong bản nhật ký của Dương đại soái viết rất rõ ràng, Xà Vương chính là nhân tình của ông.
Chính tại trên người Xà Vương, Dương đại soái hoàn thành thành tựu “Anh hùng lỗ mãng”, nhưng lại luyện thành “Thất tham bàn xà thương” uy chấn tám phương.
Có thể thất tham…
Dương đại soái lợi hại.
Xà vương cũng lợi hại.
Dù sao Nguỵ Quân cũng biết, Cơ Soái đã vụng trộm băn Bàn long côn tẩm bổ.
Xà Vương cũng không cô phụ chờ mong của Nguỵ Quân, quả nhiên là bộ dáng mỹ nữ xà.
Chỉ là ánh mắt âm lãnh, thanh âm khàn khàn, ít nhiều giảm đi mấy phần.
Còn chưa tới mức làm cho Nguỵ Thiên Đế cảm thấy hứng thú.
Nhưng Xà Vương bắt bẻ trước mặt Hồ Vương, thật ra làm cho Nguỵ Quân cảm giác có chút ý tứ.
Đối mặt với chất vấn của Hồ Vương, Xà Vương mười phần thản nhiên.
“Bổn vương đương nhiên không dám nghi ngờ yêu sư. Chỉ là gần đây thật sự phát sinh nhiều chuyện, hơn nữa rất khả nghi. Cho nên bổn vương cho rằng, hẳn là nên gọi Yêu Hoàng tỉnh lại, để Yêu Hoàng quyết định hướng đi sau này của Yêu đình chúng ta.”
Dừng một chút, Xà Vương tiếp tục nói: “Thuận tiện, để Yêu Hoàng tra xét một chút thân thể của Yêu sư rốt cuộc thế nào, lại là gặp chuyện ra sao. Mấy vấn đền này nếu không điều tra rõ, Yêu đình sẽ luôn khó yên. Yêu sư, ngài thấy sao?”
"Xà vương, ngươi làm càn."
Mở miệng là mãnh tướng Hổ Vương, thủ hạ của Hồ Vương
Nhìn Hổ Vương nổi trận lôi đình, Xà Vương thản nhiên nói: “Hổ Vương, ngươi có suy xét đến một chuyện?”
“Chuyện gì?” Hổ Vương nhìn Xà Vương, mạnh mẽ đè nén tức giận xuống.
Bởi vì Xà Vương…Hắn không nhất định đánh thắng.
Cho nên thời điểm nên giảng đạo lý, vẫn phải giảng đạo lý.
Đạo lý của Thánh nhân, ở Yêu đình cũng sẽ áp dụng.
Mà đạo lý của Xà Vương, xác thực làm cho Hổ Vương lặng lẽ xuống.
“Trước đêm Trân Châu thành bị diệt, ngươi phụ trách phòng ngự Trân Châu thành lại bị Yêu sư gọi trở về Yêu đình. Hổ Vương ngươi không thấy lúc này quá trùng hợp sao? Trên thế giới này, thật sự có chuyện trùng hợp như vậy tồn tại?”
Những lời này của Xà Vương làm cho Hổ Vương không thể tiếp tục càn quấy.
Bởi vì hoài nghi của Xà Vương, Hổ Vương không phải không nghĩ đến.
Hẳn chỉ là bắt buộc mình không nghĩ đến.
Dù sao, vô luận có phải là Hồ Vương ở phía sau màn hay không, hoặc là Hồ Vương thấy chết không cứu. Nhưng Hồ Vương cứu hắn là sự thật.
Nếu Hồ Vương không biết tất cả, vậy Hồ Vương trong sạch.
Nếu Hồ Vương biết, lại trước tiên triệu hắn trở về. Thuyết minh Hồ Vương xem hắn như huynh đệ chân chính, chuyện này cũng làm cho Hổ Vương cảm động.
Cho nên,, hắn chỉ có thể bắt buộc mình không suy nghĩ đến vấn đề này.
Chỉ là Xà Vương châm ngòi, Hổ Vương cũng không làm được chuyện trợn tròn mắt nói dối.
Cho nên hắn chỉ có thể làm đại tướng thủ hạ dưới trướng Hồ Vương, không thể tự mình đảm đương một phía, cho dù Hổ Vương có năng lực này.
Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.
Thấy Hổ Vương lặng lẽ, Hồ Vương ngược lại lại cười ha ha, rồi nói: “Nếu Xà Vương nói muốn ta mời Yêu Hoàng quyết định. Chuyện này không thành vấn đề, vậy trọng trách gọi Yêu Hoàng tỉnh dậy kính nhờ Xà Vương.”
Thân thể Xà Vương cứng đờ.
Tính khí lúc rời giường của Yêu Hoàng…là thứ toàn bộ yêu vương đều sợ.
Nhưng Hồ Vương không cho nàng cơ hội tự tuuyejet, phất tay áo trực tiếp rời khỏi.
Ánh mắt Chu Phân Phương chợt loé, nói với Nguỵ Quân: “Cái này tính ai thắng?”
Nguỵ Quân: “Hiện tại xem là ngang tay, lâu dài là Hồ Vương thắng.”
“Hồ Vương?” Chu Phân Phương có chút nghi hoặc: “Vì sao?”
Nguỵ Quân bình tĩnh nói: “Bởi vì Yêu Hoàng đứng ở phía Hồ Vương.”
Chu Phân Phương: “…”
“Còn có, ta vừa mới biết một sự kiện.” Nguỵ Quân tiếp tục nói.
"Chuyện gì?"
“Xà Vương và Hồ Vương là tỷ muội kết nghĩa, chỉ là Yêu đình không ai biết.”
Đây là chuyện Dương đại soái viết trong nhật ký.
Là người nam luyện qua Thất tham bàn xà thương, Dương đại soái có đủ hiểu biết đối với Xà Vương.
Cho nên, vừa rồi Hồ Vương và Xà Vương đối địch, trong mắt của Nguỵ Quân, chính là Hồ Vương đào một cái hố.
Chỉ là Nguỵ Quân không biết Hồ Vương đào cái hố này, đến cuối cùng là muốn chôn ai.
Đó mới là điểm quan trọng.
Nguỵ Quân buồn bã nói: “Huống chi, Hồ Vương ngay cả thiên phú chủng tộc của nàng cũng không phát động. Sau khi Hồ Vương phát động thiên phú chủng tộc, đó mới là khủng bố chân chính.”
Hồ ngôn loạn ngữ!
Yêu Hoàng cũng không miễn nhiễm được thiên phú chủng tộc.
Hôm nay nếu là Hồ Vương phát động Hồ ngôn loạn ngữ, căn bản sẽ không có thanh âm phản đối. Sẽ chỉ là một mảng âm thanh phụ hoạ.
Cho nên, thời điểm Hồ Vương phát động thiên phú tự thân của chủng tộc, mới chân chính là thời điểm quyết chiến.
Hồ Vương rời khỏi, Ngụy Quân cùng Chu Phân Phương cũng đang chuẩn bị rời khỏi.
Nhưng vào lúc này, lỗ tai Nguỵ Quân vừa động.
Hắn thu được một đoạn truyền âm mật.
Đến từ Xà Vương.