Nhật ký cường quốc (2)
“Nửa bản nhật ký bị lấy đi của Dương Thủ Nghiệp, ngươi còn có hứng thú xem không?”
Nửa bản nhật ký bị lấy đi của Dương đại soái?
Nghe được xà vương truyền âm, Ngụy Quân hơi ngẩn ra.
Là chuyện rất lâu lúc trước rồi.
Tuy rằng thời gian vẫn chưa quá lâu.
Nhưng lần tiếp xúc nửa bản nhật ký nọ của Dương đại soái, vẫn là thời điểm hắn vừa mới bắt đầu điều tra về chiến tranh vệ quốc.
Cũng là lần thứ hai hắn bị tứ đại hoàn khố hố.
Lần đầu tiên là Thượng Quan Tinh Phong, lần thứ hai là Cơ Đăng Thiên.
Ngụy Quân nhớ rõ rất rõ ràng. .
Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh.
Về phần nửa bản nhật ký của Dương đại soái, Nguỵ Quân cũng nhớ rất rõ ràng.
Không có biện pháp, nhật ký của Dương đại soái viết thật không sai.
Có chuyện xưa, có tình tiết, có xoay ngược, thậm chí còn có cảm tình khúc mắc.
Hay hơn nhiều so với những bản nhật ký thông thường.
Nhưng năm đó Nguỵ Quân chỉ thấy có nửa bản nhật ký của Dương đại soái,, nửa bản khác không biết bị ai đoạt đi.
Nghe ý tứ của Xà Vương, là ở trên người nàng?
Nguỵ Quân kinh ngạc nhìn về phía Xà Vương, đồng thời truyền âm cho nàng: “Nửa bản nhật ký nọ ở trong tay ngươi?”
Xà Vương không trả lời câu hỏi của Nguỵ Quân, chỉ xoay người rời khỏi đại điện.
Nguỵ Quân thấy thế ánh mắt chợt loé, đang định theo sau, không nghĩ tới lại bị Ưng Vương ngăn cản.
Nhưng Ưng Vương không phải ngăn cản Nguỵ Quân mà là Chu Phân Phương.
"Chu Phân Phương?"
Chu Phân Phương nhìn thoáng qua Ưng Vương đang cản đường mình, trực tiếp nói: “Chó ngoan không cản đường.”
Quan hệ giữa Ưng Vương và Đại Hoàng tử, nàng thật không biết.
Mà thái độ của Ưng Vương đối với Đại Càn, thời kỳ chiến tranh vệ quốc đã biểu hiện quá rõ ràng.
Thời điểm chiến tranh vệ quốc Chu Phân Phương có đánh qua với Ưng Vương, đối với Ưng Vương không có chút điểm hảo cảm. Cho nên hiện tại nói chuyện cũng không khách khí.
Đối với thái độ của Chu Phân Phương, Ưng Vương không có lời nào để nói.
Quả nhiên là danh xứng với thực, chuyên môn miệng phun Phân Phương.
Hắn mạnh mẽ khống chế tính khí của mình, trực tiếp hỏi thẳng: “Chu Phân Phương, bổn vương hỏi ngươi, thân thể Hồ Vương thật sự có vấn đề sao?”
Chu Phân Phương nghe vậy trong lòng vừa động.
Nguỵ Quân cũng kinh ngạc nhìn về phía Ưng Vương.
Có ý gì?
Ưng Vương đã nhìn ra được? Hay là đoán được?
Nhưng nói trở về, Ưng Vương có thể đoán ra được cũng không kỳ quái.
Dù sao cũng là yêu vương năm đó tương ái tương sát với Hồ Vương.
Tục ngữ nói đúng, người hiểu ngươi nhất chính là đối thủ của ngươi.
Yêu cũng giống vậy.
Chu Phân Phương kinh ngạc một chút, sau đó rất nhanh đáp: “Đương nhiên là có vấn đề, Hồ Vương thoát chết trong gang tấc.”
“Phải không?”
Nụ cười của Ưng Vương có chút trào phúng.
“Bổn vương cho rằng Chu Phân Phương ngươi sẽ không nói dối chứ.”
Chu Phân Phương là loại người nào?
Cho tới bây giờ chưa từng thua khi đấu võ miệng.
Nghe được Ưng Vương nói như vậy, Chu Phân Phương trực tiếp trả lời một cách mỉa mai: “Ta cũng không nghĩ sau khi ngươi trở về Yêu đình sẽ trực tiếp đi tìm Yêu Hoàng báo thù chứ. Không nghĩ tới ngươi vẫn nguyện ý phục lệnh dưới trướng hung thủ giết chết mình. Bội phục, ngươi hẳn nên làm anh em kết bái với Quy Vương. Ở phương diện rùa đen rút đầu, ngươi mạnh hơn nhiều so với Quy Vương.”
Sắc mặt Ưng Vương đỏ lên, giận tím mặt, sát khí trên người đại thịnh.
Hắn thực không muốn giết Chu Phân Phương, nhưng miệng Chu Phân Phương quá độc.
Đánh người không đánh mặt, đánh yêu cũng không thể đánh mặt chứ.
Chu Phân Phương trào phúng, không hề nghi ngờ chính là chuyện hắn không muốn người khác nghị luận nhất.
Cho nên Ưng Vương thật sự nổi giận.
Nguỵ Quân lúc này ho nhẹ một tiếng, lôi kéo Chu Phân Phương, kéo nàng về phía sau mình. Sau đó đứng ở trước mặt Chu Phân Phương, đối diện trực tiếp với sát ý của Ưng Vương.
“Ưng Vương, tương đối là được rồi.” Nguỵ Quân bình tĩnh nói: “Ngươi cũng không dám thật sự giết lão sư của ta, nàng cũng không làm gì được ngươi. Mọi người nói với nhau lời rác rưởi là được rồi. Đừng phô trường thanh thế có được khônh?”
Ưng Vương: ". . ."
Rất tức giận.
Lại tới một đại sư nói lời rác rưởi.
“Cái gì gọi là bổn vương không dám thật sự giết lão sư của ngươi?’
Nguỵ Quân dùng ánh mắt thương hại nhìn Ưng Vương, nhẹ thở dài một hơi: “Lão sư của ta là Bán Thánh Nho gia, không nói đến chuyện ngươi có giết được nàng hay không. Cho dù ngươi có thể giết nàng, ngươi dám sao? Không ít yêu quái bên trong Yêu đình thân với Nho gia. Yêu Hoàng cũng tuyệt đối không nghĩ giết Đại Càn Quốc Tử Giám Tế tửu vào lúc này.”
Ưng Vương giận quá hoá cười: “Cả đời Ưng Vương ta làm việc, cần xem sắc mặt yêu quái khác?”
Chu Phân Phương cười nhạo nói: “Nếu là ngươi có được một nửa cứng rắn như mồm mép, hiện tại đã xắn tay áo đi tìm Yêu Hoàng đánh nhau rồi. Rùa đen rút đầu chính là rùa đen rút đầu, đừng thiếp vàng lên mặt mình.”
Sát khí Ưng Vương lại đại thịnh.
Trong lòng Nguỵ Quân vui vẻ, cho Chu Phân Phương một like.
Ở phương diện lời nói rác rưởi, ngươi có thể vĩnh viễn tin tưởng Chu Phân Phương.
Ưng Vương là một yêu vương, bị Chu Phân Phương kích thích thế mà lúc này thật sự động sát ý.
Hơn nữa Nguỵ Quân rõ ràng cảm giác Ưng Vương thật sự có xúc động định ra tay.
Vậy thì quá tốt rồi.
Nguỵ Quân giựt giây nói: “Ưng Vương, lão sư ta ngươi đại khái giết không chết được, không bằng ngươi trước giết ta trợ hứng? Nếu ngươi dám ra tay với ta, ta sẽ kính ngươi là điêu hán tử.”
Nguỵ Quân cố ý không làm biện pháp phòng hộ gì.
Đạo chí thành cũng không nói không cho phép.