Nhật ký cường quốc (3)
Điều này làm cho Nguỵ Quân càng thêm ngạc nhiên lẫn vui mừng.
Đạo chí thành thế mà cho rằng có thể làm.
Chỉ cần hắn thực sự có thể kích thích Ưng Vương ra tay, vậy Ưng Vương có khả năng một kích giết hắn.
Nghĩ đến đây, Nguỵ Quân quả thực kích động lợi hại.
“Ưng Vương, đến đây đi, ta đứng ở chỗ này, cam đoan không đánh lại.”
Giọng điệu Nguỵ Quân chân thành như vậy.
Ưng Vương đúng lúc cảm nhận được.
Sau đó, Ưng Vương nghĩ tới Đại Hoàng tử.
Đại Hoàng tử từng nói với hắn, sau khi tiền Thái tử chết, Nguỵ Quân là người hắn tôn kính nhất.
Nếu ra tay đối ới Nguỵ Quân, hắn và Đại Hoàng tử khẳng định rạn nứt.
Quan trọng nhất là, uy hiếp vừa rồi của Chu Phân Phương đều là sự thật.
Lúc trước Thánh nhân Nho gia ngồi xuống có ba ngàn song hoa hồng côn… A phi, là ba ngàn đệ tử, trong đó không ít đại yêu Yêu tộc.
Thánh nhân tôn trọng “Hữu giáo vô loại” (giáo dục liên quan đến thân phận, địa vị, giống loài). Cho nên có không ít đồ đệ và tín đồ trong Yêu đình. Tuy nhiên nguyên nhân chủ yếu là những yêu quái này bị Thánh nhân đánh đến phải dập đầu bái sư.
Nhưng không quan trọng.
Kết quả chính là Thánh nhân không hề thiếu đồ đệ Yêu tộc.
Bên trong Thiên Nguyên thành, dư uy của Thánh nhân vẫn còn, cho nên Yêu tộc và Nhân tộc mới có thể chung sống hoà bình.
Loại lực ảnh hưởng này, thẳng cho tới hôm nay cũng chưa hoàn toàn tiêu tán.
Phàm là hắn dám ra tay với Nguỵ Quân và Chu Phân Phương, thật đúng sẽ tạo không rất nhiều kẻ địch bên trong Yêu đình.
Chuyện này nếu là Ưng Vương ở thời kỳ chiến tranh vệ quốc, đã thật sự ngốc ngếch xông lên rồi.
Đáng tiếc.
Ưng Vương ngốc nghếch kia đã chết.
Ngã một lần trưởng thành một đốt, Ưng Vương đã chết một lần, trưởng thành hơn đâu chỉ một đốt?
Cho nên Ưng Vương hít sâu một hơi.
Hắn nhịn.
“Nguỵ đại nhân nói đùa rồi.”
Ưng Vương thản nhiên nói: “Ngươi và Chu Phân Phương đều là tiểu bối của bổn vương, bổn vương đương nhiên sẽ không cậy lớn hiếp bé.”
Nói xong câu này, Ưng Vương nháy mắt đã biến mất không thấy.
Lưu lại Nguỵ Quân tại chỗ ôm tay thở dài.
Còn giơ lên ngón giữa cao cao.
“Ưng Vương hẳn là sợ rồi?”
Nguỵ Quân thực không cam lòng.
Chu Phân Phương lạnh nhạt nói: “Rõ ràng là sợ, nếu không sợ, hắn đã sớm chết rồi.”
“Cẩu tử, ngươi thay đổi rồi.”
Nguỵ Quân ngửa mặt lên trời thở dài.
Hắn vẫn thích Ưng Vương ngốc nghếch lỗ mãng kia hơn.
Ưng Vương hiện tại…rất không đáng yêu.
“Được rồi, đừng nghĩ tới hắn nữa. Nguỵ Quân, ta phải đi, trở về Đại Càn, ngươi có đi cùng không?” Chu Phân Phương hỏi.
Hồ Vương đã bắt đầu hành động.
Chuyện sau này, cũng không cần đến Chu Phân Phương nữa.
Cho dù có thể cần đến, Chu Phân Phương cũng không muốn tham dự.
Nói đùa, Hồ Vương đùa lớn như vậy, rất khó nói trong đó có nguy hiểm hay không.
Tuy lá gan Chu Phân Phương lớn, cũng không hoàn toàn muốn trải qua nguy hiểm với Hồ Vương.
Quan hệ giữa hai nàng cũng không tới mức đó.
Chu Phân Phương muốn cùng rời đi với Nguỵ Quân, nhưng Nguỵ Quân từ chối.
Nhìn thoáng qua bóng người như ẩn như hiện của Xà Vương, Nguỵ Quân nói với Chu Phân Phương: “Ngươi trở lại kinh thành trước, ta sẽ trở về sau. Hiện tại vẫn còn chút chuyện.”
“Ngươi còn có chuyện gì?"
Chu Phân Phương kinh ngạc: “Ngươi có nhân tình ở Yêu đình? Xà Vương?”
Nguỵ Quân lớn tiếng ho khan.
“Lão sư, ngươi nói cái gì vậy?”
“Ta thấy Xà Vương mắt đi mày lại với ngươi.” Chu Phân Phương nói.
Chuyện này tuyệt đối là nói hưu nói vượn.
Xà Vương không có trao đổi với Nguỵ Quân.
Trong mắt người ngoài, hai người bọn không hề có quan hệ.
Chu Phân Phương lại có thể nhìn thấy Xà Vương mắt đi mày lại với Nguỵ Quân. Nguỵ Quân cũng không biết Chu Phân Phương từ đâu quan sát được điều này.
Khả năng là nữ giác của phụ nữ đi.
Khi nhà gái bắt tra nam, trực giác của phụ nữ có nhiều thời điểm đều được dùng làm chứng cứ.
Nguỵ Quân không giải thích với Chu Phân Phương, chỉ nói: “Hiện tại một hai câu cũng không giải thích rõ ràng được. Lão sư ngươi vẫn nên về trước đi. Chờ ta làm rõ chuyện xảy ra, lại trở về kinh thành nói cặn kẽ với ngươi.”
“Tất cả cẩn thận.”
Chu Phân Phương thật ra không có gì lo lắng đối với nhân phẩm của Nguỵ Quân.
Nàng lo lắng là an toàn của Nguỵ Quân.
“Nguỵ Quân, đừng thấy ngươi hiện tại là thượng khách của Hồ Vương, nhưng dù sao Yêu đình cũng không phải là kinh thành. Đối với Yêu đình mà nói, chúng ta đều là người ngoài. Ở bên trong Yêu đình, nguy cơ tứ phía. Nếu có đại yêu muốn giết nhóm chúng ta, chúng ta thật sự sẽ nguy hiểm sinh mệnh. Ngươi phải cẩn thận đề phòng.” Chu Phân Phương nhắc nhở.
Nguỵ Quân thầm nghĩ nếu thật sự có nguy hiểm thì quá tốt rồi.
Hoa của bản Thiên Đế cũng cảm tạ rồi, nguy hiểm chí mạng chân chính lại không tới.
Hoa của Lục lão sư đều đã nở rồi, đại kế muốn chết của bản Thiên Đế còn chưa có thành đâu.
Sẽ không phải chờ tới ngày tổ quốc đạt được cúp World Cup chứ?
Vậy bản Thiên Đế thật sự sụp đổ mất.
Sau khi tách ra cùng Chu Phân Phương, Nguỵ Quân lập tức bóng người đã đi khỏi của Xà Vương.
Dọc theo đường đi, Xà Vương chủng chung không quay đầu. Nhưng Nguỵ Quân khẳng định Xà Vương biết sự tồn tại của hắn.
Hơn nữa tại chỗ có nhiều góc ngoặc, Xà Vương còn cố ý tạm dừng một chút, miễn cho Nguỵ Quân đuổi không kịp. Cố ý giúp Nguỵ Quân chiếu sáng đường đi.
Nguỵ Quân làm cái đuôi đi theo Xa được gần nửa canh giờ, rốt cuộc không sai biệt lắm rời khỏi phạm vị Yêu đình. Đi cùng Xà Vương vào một động huyệt nhỏ.
Vừa mới đi vào động huyệt, Nguỵ Quân liền cảm giác một cỗ khí âm lãnh ập đến.
Rắn thích âm hàn.