Nhật ký cường quốc (4)
Dư quang Nguỵ Quân đảo qua, cơ bản xác định nơi này hẳn là một ngôi nhà bên ngoài của Xà Vương.
Hoặc là địa phương ngẫu nhiên tới sống.
Nhưng Xà Vương vừa mở miệng nói một câu, vẫn làm cho Nguỵ Quân chấn kinh.
“Ngươi là người đàn ông thứ hai tiến vào động huyệt này, người thứ nhất là Dương Thủ Nghiệp.”
Nguỵ Quân là lão tài xế thông minh nhường nào, nháy mắt đã phản ứng lại.
“Đây là…nơi này chính là nơi Dương đại soái chiến đấu?”
“Chiến đấu?”
Xà Vương hiển nhiên cũng là một lão tài xế.
Tinh tế ngẫm nghĩ một chút, trên mặt Xà Vương hiện lên ý cười âm lãnh: “Không hổ là Trạng Nguyên Đại Càn, một sự kiện phóng đãng như vậy đến trên miệng ngươi lại nhiệt huyết hẳn.”
Nguỵ Quân ho nhẹ một tiếng.
Chuyện này cũng không thể trách bản Thiên Đế.
Ai bảo Dương đại soái không đứng đắn chứ.
Thì ra nơi này chính là địa phương Dương đại soái luyện thành “Thất tham bàn xà thương”.
Trong đầu Nguỵ Quân có một loại ý niệm chiếm ngưỡng danh lam thắng cảnh.
Nhưng Xà Vương không tiếp tục nói chuyện phiếm với hắn.
“Chúng ta nói chính sự đi, nửa bản nhật ký còn lại của Dương Thủ Nghiệp, ngươi có muốn không?”
“Thật sự ở trong tay ngươi?’
Nguỵ Quân tỏ vẻ hoài nghi.
“Chính ngươi đến kinh thành cướp nửa bản nhật ký của Dương đại soái?”
Hắn cũng không phải khinh thường Xà Vương…Được rồi, hắn chính là khinh thường Xà Vương.
Dựa vào thực lực này của Xà Vương, còn chưa đủ năng lực vụng trộm lẻn vào kinh thành, cướp đi nhật ký của Dương đại soái.
Chuyện này không khoa học.
Thật giống như Tây đại lục không có khả năng ám sát thành công Hồ Vương tại trung tâm vương đình của Yêu tộc vậy.
Thực lực của bọn họ không thể chống đỡ được đến bước này.
Nhưng Xà Vương cũng không có ý giải đáp nghi vấn của Nguỵ Quân.
Xà Vương chỉ nói: “Ngươi không cần biết nhật ký đến từ đâu, bổn vương được người nhờ vả, ý thức được trong nhật ký của Dương Thủ Nghiệp có một tờ có khả năng hữu dụng với ngươi.”
“Là Hồ Vương đi.” Nguỵ Quân nói.
Vẻ mặt Xà Vương cứng đờ.
Sắc mặt có chút thẹn quá hoá giận.
“Ngay cả quan hệ giữa ta và Hồ Vương Dương Thủ Nghiệp cũng viết vào trong nhật ký?”
Nguỵ Quân đáng thương nhìn Xà Vương, trào phúng nói: “Ngươi vì cái gì sẽ tin đàn ông sẽ vì ngươi mà giữ bí mật chứ? Thật là ngây thơ. Tình nguyện tin tưởng trên thế giới có quỷ, cũng không thể tin tưởng cái miệng rách của đám đàn ông.”
Xà vương: “. . .”
“Nhưng ngươi cũng có thể an ủi bản thân, tối thiểu Dương đại soái cũng không đi khắp nơi nói. Hắn chỉ viết trên nhật ký mà thôi, hắn có thể có ý xấu gì chứ.”
“Đủ rồi.”
Xà Vương trực tiếp ném cho Nguỵ Quân một tờ nhật ký.
“Mau đi đi, bổn vương không muốn tiếp tục nhìn thấy ngươi.”
Xà vương tức giận.
Đương nhiên, nàng giận không phải Ngụy Quân, mà là Dương đại soái.
Bởi vì nhật ký của Dương đại soái, nàng ở trước mặt Nguỵ Quân hầu như không còn gì bí mật.
Điều này làm cho Xà Vương rất khó chịu.
Nguỵ Quân cũng không tiếp tục làm khó Xà Vương, sau khi tiếp nhận nhật ký Xà Vương ném qua, Nguỵ Quân trước tiên nhìn nội dung bên trên ghi lại.
“Yêu tộc tham chiến, đứng ở bên phái Tây đại lục, cho nên ta và Xà Vương trở mặt thành thù.”
“Hôm nay, ta và Xà Vương đại chiến một hồi, cuối cùng đánh tới một toà đảo nhỏ vô danh, sau đó lại đại chiến một hồi.
“Sự dũng mãnh của ta, làm cho Xà Vương bội phục không thôi, kích động đến cả người run run.”
“Nhưng ta rất nhanh phát hiện, làm Xà Vương run rẩy trừ sự dũng mãnh của ta, còn có toà đảo vô danh này.”
“Một toà đảo nhỏ lại có thể sinh ra linh trí, hơn nữa bên trong toà đảo nhỏ này thế mà có một ngọn núi lửa.”
“Xà Vương đều bị doạ ngơ rồi, nàng nói nếu toà đảo vô danh này từng bước tu luyện tiếp, có uy lực của Yêu Hoàng. Mặc dù là lúc ấy, có thể xử lý cả ta và nàng.”
“May mắn là, toà đảo nhỏ này vừa sinh ra linh trí. Sau đó, nó nhận ta làm cha. Ta một lần nữa hoài nghị, toà đảo nhỏ này có phải là do ta rơi ra quá nhiều mầm móng nên mới sinh ra linh trí.”
“Ta không biết nuôi một đảo yêu như thế nào, đơn giản bảo nó tu luyện từng bước, ngủ say. Đương nhiên, trước khi rời đi, ta đặt cho nó một cái trên, làm một cái ước định với nó.”
“Ta ước định với nó nếu tương lại có một ngày có người cầm tín vật của ta tới gọi nó tỉnh lại, nó sẽ giúp người kia vô điều kiện.”
“Sau đó, ta để nó chuyển đến địa phương gần Tây đại lục, hy vọng có một ngày, nó có thể làm lô cốt đầu giúp chúng ta tiến quân Tây đại lục. Hoặc là, trở thành trạm dừng của Tây đại lục khi lần nữa tiến công Đại Càn chúng ta. Để chúng ta tuỳ thời xúi giục, tiến hành phản kích trí mạng.”
“Nó có lẽ sẽ trở thành mấu chốt thắng bại cho lần đại chiến quy mô tiếp theo giữa Đại Càn và Tây đại lục.”
“Vì thế, ta đặt cho nó một cái tên rất hàm nghĩa – Trung Thổ.”
“Từ xa vọng Trung Thổ, Trung Thổ đảo, con nuôi của ta. Hy vọng có một ngày nó thật sự có công dụng. Quên đi, vẫn nên hy vọng nó vĩnh viễn cũng không có công dụng gì.”
Dương đại soái trong nhật ý lộ ra tâm tình thực mâu thuẫn.
Nhưng Nguỵ Quân lúc này đã không quan tâm tâm tình của Dương đại soái.
Nguỵ Quân nhìn thấy cái trên “Trung Thổ đảo”, trực tiếp khen ngợi.
“Dương đại soái thật sự quá biết chơi rồi.”
Thực là nhật ký cường quốc.