Ta phát hiện một cảnh ngọt đại mịch mịch (1)
“Xem xong rồi sao? Xem xong rồi thì nhanh chóng rời khỏi.” Xà Vương thúc giục nói.
Là nam nhân thứ hai cách nhiều năm như vậy tiến vào huyệt động của hàng, Xà Vương thực hiển nhiên không có ý tứ xem Nguỵ Quân như Dương đại soái.
Không chỉ như thế, nàng còn thực hi vọng Nguỵ Quân nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Thực hiển nhiên, đây cũng không phải là vấn đề diện mạo.
Luận diện mạo, Nguỵ Quân có thể anh tuấn hơi Dương đại soái.
Nguỵ Quân ngẩng đầu, nhìn nhìn Xà Vương, muốn nói lại thôi. Nhưng cuối cùng vẫn hỏi ra: “Trung Thổ đảo kia nhận ngươi làm mẹ sao?”
Xà Vương: “…Nhận, nhưng mà ta không dám nhận nó làm con.”
“Vì sao?”
“Phí lời, ngươi dám nhận kẻ mạnh hơn so với ngươi làm con sao? Vậy còn không chọc chết ngươi? Nó lúc ấy vừa sinh ra linh trí, tương đối ngốc, không có nghĩa là nó vẫn luôn ngây thơ như vậy. Ta cũng không dám chiếm tiện nghi của nó.” Xà Vương đáp.
Nguỵ Quân thầm nghĩ, ta thực sự dám nhận kẻ mạnh hơn so với ta làm con.
Ta còn ước gì hắn giết chết ta đó.
Đáng tiếc, không có người như thế.
Nhưng ý tứ của Nguỵ Quân, Xà Vương nghe được rõ ràng.
Dương đại soái là kẻ không biết sợ, Trung Thổ đảo sau khi sinh ra linh trí nhận hắn làm cha, hắn thật sự dám nhận.
Xà vương không dám.
Bởi vì nàng biết Trung Thổ đảo mạnh mẽ vượt xa nàng.
"Trung thổ đảo rất mạnh?"
Xà Vương đáp: “Nói như thế này đi, Yêu tộc có phân cấp bậc, có một số yêu quái từ nhỏ đã mạnh mẽ hơn nhiều yêu quái khác, càng có tiềm lực hơn nhiều yêu quài khác. Ở phương diện này, Hồ Vương, Yêu Hoàng đều là nhân tài kiệt xuất trong đó. Trung Thổ đảo lại càng như vậy. Đã nhiều năm như vậy, ta vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy một toà đảo có thể sinh ra linh trí. Phàm ra loại núi cao sông lớn sinh ra linh trí, tiền đồ tất nhiên không thể đo lượng. Hơn nữa chỉ cần trưởng thành thích đáng, đều có thể trở thành tuyệt thế cường giả.”
Từ miệng Xà Vương, Nguỵ Quân có thể phán đoán tiềm lực của Trung Thổ đảo sợ là đuổi kịp Yêu Hoàng.
Hơn nữa hắn còn ý thức được một sự kiện:
“Không phải động vật mà có thể thành yêu, tiềm lực đều rất lớn?”
Xà Vương do dự một chút, sau đó bổ sung một câu: “Không phải động vật mà có thể thành yêu, tiềm lực đều rất lớn, riêng thiên tính đã cao hơn một cấp so với động vật.”
"Thật ra không phải như thế."
Nguỵ Quân lắc lắc đầu, rồi nói: “Nhận thức của ngươi có sai lầm, thật ra tiềm lực của ngươi càng lớn hơn so với Trung Thổ đảo.”
Xà Vương thiếu chút nữa cười ra tiếng: “Ngươi đang dạy ta làm yêu?”
Ngụy Quân nhún vai.
Xà Vương nghe không vào, vậy hắn còn có thể nói cái gì?
Phương diện này, hắn thật đúng là có thể chỉ giáo Xà Vương làm yêu.
Nhưng Xà Vương khẳng định không tin.
Vừa rồi Xà Vương nói tới phương diện này, Nguỵ Quân cũng trực tiếp thức tỉnh bộ phận ký ức về tiềm lực và cường giả Yêu tộc.
Yêu tộc cũng là một đại tộc mười phần cường thế trong chư thiên vạn giới, hơn nữa giống như Nhân tộc, số lượng đa dạng.
Bá chủ chủng tộc, không chỉ có rất nhiều cường giả đứng đầu, số lượng tổng thể của tộc đàn cũng phải lớn.
Điểm ấy Nhân tộc và Yêu tộc đều thoả mãn.
Rất tự nhiên Thiên Đế đương nhiên cũng sẽ giao tiếp cùng Yêu tộc, hơn nữa quan hệ còn không tồi.
Đại lão đỉnh phong chân chính của Yêu tộc từng luận đạo với Thiên Đế, cơ bản đạt thành nhận thức chung:
Ý chỉ của vũ trụ là công bằng, càng là chủng tộc yếu nhược, tiềm lực sẽ càng lớn. Càng là chủng tộc mạnh mẽ, tiềm lực lại càng yếu.
Điểm ấy Yêu tộc cũng giống vậy.
Chẳng qua sinh linh vạn giới, phần lớn đều là chúng sinh bình thường.
Bọn họ cũng không có năng lực đi khai phá tiềm lực của mình.
Thậm chí không có ý thức và giác ngộ phương diện này.
Cho nên điều này làm cho kẻ mạnh vĩnh viễn cường đại.
Nhưng trên thực tế, tiềm lực của Xà Vương vượt qua Trung Thổ đảo.
Chỉ là tiềm lực của nàng, Xà Vương không biết khai phá.
Chuyện này cũng không có cách nào.
Vốn Xà Vương cung cấp tờ nhật ký này cho Nguỵ Quân, thực có khả năng có tác dụng thay đổi chiến cuộc của Đại Càn vào thời điểm mấu chốt. Nguỵ Quân vẫn muốn chỉ điểm Xà Vương một chút, coi như hồi báo phần thiện duyên này của nàng.
Nhưng nếu Xà Vương không nhận, vậy Nguỵ Quân cũng đành thôi.
Nhưng trước khi đi, Nguỵ Quân vân đề điểm Xà Vương một câu: “Xà Vương, ngươi hẳn nên thay đổi một chút tư duy của mình. Tiềm lực và thực lực thật ra là hai từ trái nghĩa, càng là sinh linh mạnh mẽ, tiềm lực của hắn càng nhỏ. Bởi vì đã được khai phá gần hết. Càng là sinh linh nhỏ yếu, tiềm lực sẽ càng lớn.”
Cho nên từ góc độ này mà nói, Quốc Túc là có tiềm lực nhất.
Chẳng qua có cùng một dạng với Xà Vương, Quốc Túc cũng không biết phát huy tiềm lực của mình như thế nào.
Chuyện này cũng không có cách nào.
Nguỵ Quân đề điểm Xà Vương một câu, tự cảm thấy đã hết lòng, sau đó rời khỏi huyệt động của Xà Vương.
Mà Xà Vương nhìn bóng lứng Nguỵ Quân rời đi, có chút suy nghĩ.
"Ngụy Quân, đợi một chút."
Nguỵ Quân dừng bước chân tại cửa huyệt động của Xà Vương, xoay người đối mặt Xà Vương.
Hắn cho rằng Xà Vương sẽ hỏi mình vấn đề liên quan đến thực lực của bản thân.
Nhưng Nguỵ Quân thật không nghĩ tới, vấn đề Xà Vương nói hoàn toàn không quan hệ với mình.
Mà còn nhắc nhở hắn.
“Dương Thủ Nghiệp nhận Trung Thổ đảo làm con nuôi, là đang mạo hiểm. Hắn là một kẻ điên, Đại Càn các ngươi tốt nhất không cần cùng nổi điên với hắn.”