Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn (Bản Dịch Full)

Chương 1342 - Chương 1342. Ta Phát Hiện Một Cảnh Ngọt Đại Mịch Mịch (2)

Chương 1342. Ta phát hiện một cảnh ngọt đại mịch mịch (2) Chương 1342. Ta phát hiện một cảnh ngọt đại mịch mịch (2)

Ta phát hiện một cảnh ngọt đại mịch mịch (2)

Ngụy Quân cười cười.

“Kẻ yếu không có tư cách cầu an ổn, chỉ có thể cầu nguy hiểm. Nhưng ý tốt của Xà Vương, lòng ta nhận. Nhắc nhở của Hồ Vương, ta cũng thay mặt Đại Càn cảm tạ, lời ta sẽ mang theo.”

Xà Vương hẳn là được Hồ Vương bày mưu tính kế, mới cố ý nhắc nhở Đại Càn.

Chuẩn bị phía sau của Dương đại soái nếu lợi dụng thích đáng, quả thật có thể nghịch chuyển chiến cuộc. Thậm chí có thể trực tiếp có khả năng trộm nhà.

Nếu không cũng có thể cho Tây đại lục một lần chiến dịch “Trân Châu thành bị diệt”. Sau đó phân tách Tây đại lục là quân đội Hải Hậu suất lĩnh, phân ra mà diệt.

Nhưng điều kiện tiên quyết của tất cả điều này, được thành lập dưới tình huống Trung Thổ đảo có thể giúp Đại Càn.

Nếu mấy năm nay Trung Thổ đảo đề cao linh trí, thấy rõ mình và Dương đại soái căn bản không có quan hệ gì. Nó hoàn toàn không cần phải đứng bên phía Đại Càn.

Thậm chí còn có khả năng giống lo lắng của Xà Vương, bởi vì cảm thấy sỉ nhục khi mình nhận người khác làm nghĩa phụ, nên lựa chọn giết chết đối phương.

Xà Vương chính vì nguyên nhân này mà từ chối làm mẹ Trung Thổ đảo. Có tiện nghi cũng không dám chiếm.

Dương đại soái dám.

Dù sao cũng là một anh hùng lỗ mãng, trong xương cốt vẫn có một loại dã khí lỗ mãng.

Nhưng loại chuyện này, cược thắng thì xe thơm mô mềm, cược thua thì xuống biển làm việc.

Đối với chuyện này, Nguỵ Quân thật ra không quá lo lắng.

Loại chuyện như cược vận khí, hắn dường như chưa từng tệ…

Nguỵ Quân phất phất tay với Xà Vương, sau đó tiêu sái rời khỏi.

Chờ Nguỵ Quân đi rồi, Xà Vương báo cho Hồ Vương một tin tức:

“Theo lời ngươi nói, đã đưa tờ nhật ký của Dương Thủ Nghiệp cho hắn.”

Hồ Vương: “Vậy là tốt rồi, phía Đại Càn chiếm được trợ lực này, hẳn không đến mức chiến cuộc sụp đổ. Tiếp theo, liền phải xem chúng ta rồi.”

Xà Vương: “Thật sự phải gọi bệ hạ tỉnh lại?”

Hồ Vương:”Vẫn là tỉnh lại đi, chuyện này lớn, hẳn là để cho vua của ta quyết định.”

Xà Vương: “Để bệ hạ quyết định không thành vấn đề, vấn đề chính là tính khí bệ hạ lúc rời giường.”

Hồ Vương: “Yên tâm, bệ hạ chỉ nhìn thì thích ngủ, trên thực tế thời điểm có chính sự, bệ hạ rất đáng tin.”

Xà vương trừng mắt nhìn.

Hồ Vương nói rất đúng.

Bệ hạ vẫn là rất đáng tin.

Sao ta lại nghi ngờ vấn đề này chứ?

Một bên khác, Hồ Vương sau khi ngừng trao đổi cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Sau đó sắc mặt biến trắng, được Nhâm Dao Dao nhanh chân đỡ lấy.

"Mẹ, ngươi không sao chứ?"

"Không có việc gì, bị thương mà thôi, không có gì trở ngại."

Tuy ngoài miệng Hồ Vương nói như vậy, nhưng trên thực tế, Hồ Vương thực hiển nhiên không phải không có gì trở ngại.

Thời điểm Chu Phân Phương chẩn đoán chính xác cho Hồ Vương, cũng không nói thân thể Hồ Vương hoàn toàn không có vấn đề.

Bởi vì thân thể Hồ Vương thực sự có vấn đề.

Nhưng, Nhâm Dao Dao luôn cảm thấy có chỗ không đúng.

“Mẹ, không phải ngươi đang diễn trò sao? Sao ta lại cảm thấy thương thế của ngươi thực sư nghiêm trọng?”

Hồ Vương nở nụ cười: “Nha đầu ngốc, muốn diễn trò giấu diếm được người khác, đương nhiên phải diễn chân thật một chút. Huống hồ…”

"Huống hồ cái gì?"

“Huống hồ, mẹ ngươi lúc trước cũng không nói thật. Ta thực sự cửu tử nhất sinh.”

Nói tới đây, giọng điệu Hồ Vương có chút thổn thức.

Nàng đối với Đại Càn, có thể nói là hết lòng quan tâm giúp đỡ.

Không ai biết đến cùng nàng đã làm những gì.

Nhưng trên thực tế, người thiện chiến không thể không có công lao hiển hách.

Trước khi Đại Hoàng tử bế quan, từng gặp mặt Hồ Vương một lần.

Trong lần gặp mặt nọ, Đại Hoàng tử khẩn cầu Hồ Vương trong thời điểm hắn không có mặt, cần chiếu cố Đại Càn một chút.

Hồ Vương đáp ứng rồi.

Cũng đã làm được.

Ví dụ như trang nhật kí Xà Vương đưa chua Nguỵ Quân.

Xà Vương và Dương đại soái chẳng qua là nhân duyên sương sớm, sớm đã không còn gì.

Xà Vương căn bản sẽ không quá mức lo lắng đối với chuyện phía sau Dương đại soái.

Rắn vốn bản tính âm lãnh vô tình, Dương đại soái cũng không phải nhân vật chính trong truyền thuyết. Có thể một thương đi xuống khiến cho mỹ nữ dị tộc khăng khăng một lòng.

Chuyện đó cần Nguỵ Quân làm mới được.

Cho nên, Dương đại soái cũng không chinh phục được Xà Vương.

Chân chính chinh phục được Xà Vương và Hồ Vương.

Chuẩn xác mà nói, là thiên phú chủng tộc của Hồ Vương.

Nhưng Trung Thổ đảo là một quả bom chưa biết, một khi nổ mạnh, không biết đến cùng sẽ nổ chết ai.

Là nổ chết Tây đại lục? Hay là nổ chết Đại Càn?

Đều có khả năng.

Hồ Vương đương nhiên không thể tạo tai hoạ ngầm như thế cho Đại Càn.

Cho nên, không có ai biết, nàng đã hao phí tâm huyết thật lớn, đi gặp Trung Thổ đảo. Hơn nữa gọi tỉnh nó một lần.

“Tiểu tử kia, quả thật khủng bố.”

Nói đến đây, Hồ Vương lại nhẹ giọng bắt đầu ho khan. Thậm chí còn phun ra máu tươi một lần.

Trái tim Nhâm Dao Dao trong nháy mắt bị bóp chặt.

“Ta lập tức đi tìm Chu Tế tửu.”

"Không cần."

Hồ Vương ngăn Nhâm Dao Dao lại.

“Thương này của ta, Chu Phân Phương trị không được. Nhưng ta tự có biện pháp khôi phuc.”

“Mẹ, ngươi đến cùng là bị thương như thế nào?”

“Phản phệ, muốn thuyết phục người khác, thật sự không phải là một chuyện dễ dàng.”

Hồ Vương lắc lắc đầu, cũng có chút nghĩ mà sợ.

Lo lắng của Xà Vương là đúng.

Trung Thổ đảo trải qua những năm trưởng thành, linh trí đã không còn là trẻ con ngây thơ. Đã trở thành yêu quái có trí lực của nhi đồng tám chín tuổi.

Mà đứa nhỏ tám chín tuổi, vừa hay là độ tuổi dễ phản loạn nhất.

Hơn nữa không thích nhắc đến cha mẹ.

Bình Luận (0)
Comment