Thế giới hoàn thành chỉ có Tây đại lục bị thương (3)
Mà Hồ Vương sớm đã dự đoán được hành động của Yêu Hoàng.
Nhiều năm trôi qua như vậy, Hồ Vương mười phần hiểu rõ Yêu Hoàng.
Yêu Hoàng sẽ làm cái gì, nàng đều đoán trước được bảy tám phần.
Cho nên, nàng sớm đã chuẩn bị tốt.
Nội dung trong lưu ảnh thạch, cũng không phải nàng hư cấu ra.
Đã muốn lừa gạt yêu vương, đương nhiên cần hạ xuống tiền vốn lớn.
Cho nên Hồ Vương mặc cho Yêu Hoàng kiểm tra.
Mọt lát sau, một tia hoài nghi cuối cùng trong mắt Yêu Hoàng đã biến mất hầu như không còn.
Là thật.
Trong cơ thể Hồ Vương quả thật bị thương.
Hơn nữa, xác thực giống như hình ảnh trong lưu niệm thạch, bị Trung Thổ đảo gây thương tích.
“Đảo yêu chết tiệt, Tây đại lục chết tiệt, dám thèm muốn Yêu đình chúng ta.”
Yêu Hoàng cảm nhận được vũ nhục thật lớn.
“Bổn hoàng tuyệt đối sẽ không ngồi yên không quản.”
“Bệ hạ, chúng ta cần nghiệm trận đối đãi, Tây đại lục có mưu đồ quá lớn, không thể sơ ý.” Hồ Vương nhắc nhở.
Yêu Hoàng lại liếc mắt nhìn Hồ Vương một cái.
Hắn đã không còn nghi ngờ chuyện Hồ Vương nói.
Nhưng ở phương diện những chuyện khác, hắn vẫn có nghi ngờ với Hồ Vương.
“Ái khanh, Hồ Vương nói cho bổn hoàng, có thích khách Tây đại lục ám sát ngươi?”
Vừa rồi Yêu Hoàng tra xét thương thế của Hồ Vương.
Căn bản không có vết thương do ám sát.
Hồ Vương đương nhiên biết không thể gạt được Yêu Hoàng.
Cho nên, một câu của nàng làm cho Yêu Hoàng ngơ ngác: “Bệ hạ, chuyện này là giả, ta tự mình bày ra.”
Yêu Hoàng: ". . ."
Câu trả lời này làm cho hắn bất ngờ không kịp đề phòng.
Hắn nghĩ tới Hồ Vương sẽ tìm cho hắn rất nhiều lý do.
Hắn thậm chí đã nghĩ tốt sẽ chọc thủng những lý do này của Hồ Vương như thế nào. Sau đó lại cho Hồ Vương mặt mũi, giơ cao tay lên, nhẹ nhàng bỏ qua chuyện này.
Nhưng mà Hồ Vương thừa nhận. . . Thừa nhận rồi. . .
Chuyện này làm cho hắn không biết phải làm thế nào.
“Sao ngươi có thể thừa nhận chứ…Không phải, chính ngươi bày ra? Vì sao phải làm như vậy?”
Hồ Vương thản nhiên nói: “Đương nhiên là vì tạo ra lý do khai chiến với Tây đại lục. Bệ hạ, xuất sư cần có danh mà. Yêu đình chúng ta là địch với Tây đại lục, cần phải có một lý do để phục chúng. Nếu lý do là để giúp đỡ một Yêu Hoàng tiếp tục đương nhiệm, sẽ không thuyết phục được huynh đệ tỷ muội khác.”
Trong mắt Yêu Hoàng chợt loé tinh quang, chậm rãi gật gật đầu.
Hồ Vương nói rất đúng.
Chính là đạo lý này.
Bên trong Yêu tộc kẻ mạnh ăn kẻ yếu, quan niệm này sớm đã xâm nhập yêu tâm của kẻ yếu.
Lấy tiềm lực và thực lực hiện tại của Trung Thổ đảo, nếu hắn muốn khiêu chiến Yêu Hoàng. Các yêu quái khác của Yêu tộc cũng cảm thấy không có gì đại nghịch bất đạo.
Thậm chí còn ủng hộ loại chuyện này.
Chính bản thân Yêu Hoàng năm đó lật đổ Yêu Hoàng cũ mới có thể thành công thượng vị.
Nhưng người có tiêu chuẩn kép, yêu cũng giống vậy.
Yêu Hoàng có khả năng lật đổ Yêu Hoàng khác để thượng vị, nhưng sẽ không ngồi xem những yêu quái trẻ khác đến lật đổ hắn để thượng vị.
Hắn thậm chí không nghĩ để những yêu quái có thể uy hiếp hắn có thời gian và không gian trưởng thành.
Năm đó đối với Ưng Vương chính là như thế.
Loại chuyện này truyền ra, có thể tổn hại uy nghiêm của Yêu Hoàng.
Nhưng Yêu Hoàng khẳng định không muốn làm như vậy.
Đương nhiên, không thể để người khác biết.
Cho nên Yêu Hoành cần một lý do thích hợp với bên ngoài.
Năm đó Ưng Vương chết, trên danh nghĩa là Tây đại lục và Đại Càn liên thủ làm.
Mà lúc này khai chiến với Tây đại lục, tiến tới tiêu diệt Trung Thổ đảo, trên danh nghĩ cũng là vì báo thù cho Hồ Vương.
Như vậy sẽ không quan hệ gì với Yêu Hoàng.
Sau khi nghĩ thông suốt điểm này, loại tình cảm thưởng thức của Yêu Hoàng đối với Hồ Vương hầu như không thể áp chế được.
Cấp dưới thật tốt, còn có thể chủ đông thay lãnh đạo gánh nồi.
Phàm là Ưng Vương có một nửa thân thiết như Hồ Vương, bổn hoàng có thể vô ưu vô lo rồi.
Nghĩ đến Ưng Vương, Ưng Vương đến.
“Bệ hạ, Ưng Vương cầu kiến.”
Yêu Hoàng liếc mắt nhìn Hồ Vương một cái, sau đó nói: “Tuyên.”
Ưng Vương rất nhanh đi đến.
Sau khi nhìn thấy Hồ Vương, hắn cũng không bất ngờ.
Hắn chính là nghe được sau khi Yêu Hoàng tỉnh lại, người thứ nhất chỉ tên gặp mặt chính là Hồ Vương nên mới chạy tới.
"Ái khanh có việc?"
"Có."
Ưng Vương thực trực tiếp nói.
Thái độ đối mặt của Yêu Hoàng cũng không có thuần phục như Hồ Vương.
Điều này làm cho trong lòng Yêu Hoàng có chút không vui.
Nhưng mà hắn nhịn.
Yêu đình vẫn cần Ưng Vương.
Hắn muốn ngủ nhiều một chút, cũng cần loại đả thủ cường lực như Ưng Vương
Cho nên, không thể không để tính tình này tự do phát triển.
“Chuyện gì, ái khanh nói đi.”
“Bệ hạ, ta muốn tố cáo Hồ Vương có ý đồ gây rối. Vì tâm tư của bản thân, ý đồ nhấc lên chiến tranh giữa Yêu đình chúng ta và Tây đại lục.” Ưng Vương trầm giọng nói.
Khoé miệng Hồ Vương câu lên.
Mà ánh mắt của Yêu Hoàng lại nhíu lại.
“Bệ hạ, ngài không biết, thời điểm ngài ngủ say, Hc gặp chuyện ở Yêu đình. Nói với bên ngoài là Tây đại lục làm, trực tiếp làm cho chúng ta đối địch với Tây đại lục. Nhưng trên thực tế, Tây đại lục cũng không làm loại chuyện này. Hải Hậu nguyện ý gặp mặt giải thích cùng ngày. Tất cả chuyện này đều là một tay Hồ Vương giở trò sau lưng.”
Nói thật, một chuyến này, Ưng Vương không muốn đến.
Vạn nhất giúp Tây đại lục giải thích rõ ràng, vậy Đại Càn liền thê thảm.
Nhưng hắn cũng không có cách nào.
Sử giả Tây đại lục theo dõi hắn.
Hải Hậu cũng đang dõi theo hắn.
Hơn nữa yêu thiết của hắn cũng đang gông cùm hắn.