Thế giới hoàn thành chỉ có Tây đại lục bị thương (4)
Hắn và Hồ Vương là tử địch, hiện tại có cơ hội bỏ đá xuống giếng với Hồ Vương. Nếu hắn không đi làm, rất khó làm người khác hoài nghi.
Ưng Vương không thể làm loại chuyện chọc người khác hoài nghi. Nếu không căn cơ của hắn ở Yêu đình sẽ bị ảnh hưởng.
Cho nên, một chuyến này tuy rằng hắn không muốn đi, nhưng không thể không đi.
Hơn nữa, hắn muốn biểu hiệu ra tư thế của người dẫn đầu đối địch Hồ Vương.
Chỉ có là như vậy, để cản tay hắn, Yêu Hoàng mới có thể bảo trụ Hồ Vương.
Cái gọi là người thượng vị thích nhất thuật cân bằng.
Ưng Vương đối với cửa này đã sớm hiểu rõ.
Cho nên hắn biểu hiện thái độ mười phần kịch liệt.
“Bệ hạ, Hồ Vương nàng làm rất nhiều chuyện sau lưng ngài. Tất cả ngài lại chẳng hay biết gì…”
“Bổn hoàng biết tất cả.”
“A?”
Ưng Vương ngơ ngac nhìn Yêu Hoàng đánh gãy lời mình, lâm vào mê mang.
“Bệ hạ, ngài nói cái gì?”
“Hồ Vương làm những điều này, bổn hoàng đều biết.”
Yêu Hoàng lặp lại một lần nữa.
Ưng Vương ngây ra như phỗng.
Thật lâu sau, Ưng Vương mới lúng túng nói: “Bệ hạ, Hồ Vương nàng một tay bày ra sự kiện bị tập kích. Nàng muốn vì tư lợi của bản thân kéo toàn bộ Yêu đình chúng ta xuống nước.”
“Chuyện này trước đó Hồ Vương đã bẩm báo cho bổn hoàng.”
Yêu Hoàng không chút do dự làm thư xác nhận cho Hồ Vương.
Hơn nữa, Yêu Hoàng còn làm không chỉ như thế.
“Mặt khắc, quyết định khai chiến với Tây đại lục không phải ý của Hồ Vương, là ý của bổn hoàng. Là bổn hoàng bày mưu đặt kế để Hồ Vương bày tỏ thái độ. Hồ Vương chỉ là chấp hành ý chỉ của bổn hoàng mà thôi.”
Ưng Vương: ". . ."
Hắn thật sự kinh ngạc.
Dù hắn cũng không muốn đóng đinh Hồ Vương, lại càng không muốn giúp Tây đại lục. Nhưng mà Yêu Hoàng tự mình thiết lập tất cả, vần làm cho hắn trợn mắt há hốc mồm.
Chuyện này không khoa học.
Hồ Vương đã làm đến phân thượng này, vẫn không chạm vào kiêng kị của Yêu Hoàng?
Rút cuộc Hồ Vương cho Yêu Hoàng ăn mê hồn dược gì?
Hay là trên tay Hồ Vương có điểm yếu của Yêu Hoàng?
Yêu Hoàng vậy mà nghe lời nàng nói.
Ưng Vương không hiểu, nhưng hắn chịu đả kích rất lớn.
Mà lúc này, Hồ Vương chậm rãi bổ một đao: “Ưng Vương, bổn vương đúng là tính kế Tây đại lục, nhưng ngươi kết giao với Tây đại lục hình như có chút thân thiết quá rồi. Sứ giả Tây đại lục, hiện tại có phải đang ở phủ đệ của ngươi hay không?”
Hồ Vương nhiều năm như vậy chấp chưởng Yêu đình, cũng không phải là làm không.
Hành tung của sứ giả Tây đại lục, không thể gạt được cơ sở ngầm của Hồ Vương.
Ưng Vương có thể nói cái gì?
Hắn chỉ có thể nhận.
Vì vấn đề này rất dễ dàng bị vạch trần.
“Bệ hạ, là Hải Hậu của Tây đại lục chủ động liên hệ ta.”
Yêu Hoàng gật gật đầu, cũng không làm Ưng Vương khó xử, mà dặn dò: “Ái khanh, ngươi không phải nói Hải Hậu Tây đại lục muốn gặp mặt bổn hoàng chứng minh trong sạch sao? Vậy để cho nàng đến. Ngươi truyền lời cho nàng, nàng tin tưởng ngươi, sẽ đến.”
Ưng Vương: ". . ."
"Như thế nào? Ái khanh thực khó xử sao?" Sắc mặt Yêu Hoàng trầm xuống dưới.
Trong lòng Ưng Vương nói khong khó xử, một chút cũng không khó xử.
Có thể giúp đồ nhi của ta, sao có thể làm khó chứ?
Nhưng bổn vương không thể đáp ứng thống khoái như vậy, bằng không sẽ bị nhìn ra lỗ hổng.
Phải tận lực diễn xuất cảm xúc trong hỗn loạn lại có phẫn nộ và bất đắc dĩ.
Chuyện này thật quá khó khăn.
Ưng Vương cảm giác kỹ thuật diễn của mình tăng lên nhanh chóng.
Hắn rút cuộc vẫn đáp ứng xuống dưới.
Nhìn thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của Ưng Vương, Yêu Hoàng cùng Hồ Vương đều rất vui vẻ.
Thật ra Ưng Vương cũng rất vui vẻ.
Hai cái tên ngu ngốc này, căn bản không biết chuyện này bổn vương cũng một lòng với các ngươi.
Bút tích này, ba đại yêu đều có được điều mình muốn, ai nấy mười phần hài lòng.
Thế giới hoàn thành, chỉ có Tây đại lục bị thương.
Nửa canh giờ sau.
Hải Hậu cười lớn ra tiếng.
“Tin tức tốt, Yêu Hoàng xuất quan. Ưng Vương dựa theo ý của bổn soái đi gặp Yêu Hoàng, đã thành công thuyết phục Yêu Hoàng cùng chúng ta đối thoại trực tiếp.”
“Các vị, thắng lợi của chúng ta đã trong tầm tay.”
“Trong ba tháng, bổn soái có tin tưởng có thể tiêu diệt hoàn toàn Đại Càn, chấm dứt trận chiến này.”
Hải Hậu hào tình vạn trượng (vô cùng hăng hái nhiệt tình làm việc).
Hào tình và tin tưởng của Hải Hậu, lan tràn đến thủ hạ và tướng lĩnh của nàng.
Bọn họ đều mở miệng nói:
"Nguyên soái nói rất đúng."
“Có Ưng Vương làm nội ứng, Yêu đình quả thực không đáng lo.”
“Nguyên soái, có thể có khả năng Ưng Vương đang gạt chúng ta hay không?”
Tướng lĩnh này sau kkhi nhận thấy được vẻ mặt Hải Hậu không tốt, nhanh chóng thay đổi giọng điệu: “Ta cũng chỉ là đoán, không nhất định đúng.”
Hải Hậu thản nhiên xuống: “Không sao, mọi người nói thoải mái. Nam Vân, nhắc nhở của ngươi đúng, chỉ là ngươi xem nhẹ một chuyện.”
Nam Vân khiêm tốn chờ đợi Hải Hậu chỉ điểm. .
Hải Hậu nói: “Những người khác có khả năng gạt chúng ta, nhưng Ưng Vương sẽ không. Hắn và Hồ Vương chân chính là đối thủ không đội trời chung, bao gồm Yêu Hoàng cũng giống vậy. Cho nên Ưng Vương và chúng ta có cùng kẻ địch. Hắn khẳng định sẽ không đứng ở mặt đối lập với chúng ta.”
Dừng một chút, Hải Hậu cười tự tin, rồi nói: “Huống chi, căn cứ vào tin tức nội tuyến truyền đến, Ưng Vương cũng không có dị động gì. Vẫn luôn làm việc vì chúng ta, hắn đáng để tín nhiệm.”