Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn (Bản Dịch Full)

Chương 1347 - Chương 1347. Nói Đến Có Khả Năng Không Ai Tin (1)

Chương 1347. Nói đến có khả năng không ai tin (1) Chương 1347. Nói đến có khả năng không ai tin (1)

Nói đến có khả năng không ai tin (1)

Vì sao Ưng Vương vẫn luôn nhắc nhở mình, không thể phá yêu thiết lập.

Bởi vì thật sự có người theo dõi hắn.

Cho nên từ đầu đến cuối hắn đều diễn dựa theo thiết lập nhân vật của mình.

Sự thật chứng minh, màn biểu diễn này vẫn thực thành công.

Đã có tám phần trình độ của Trần Già.

Hải Hậu nơi này, hắn đã hoàn toàn lừa gạt được.

Nam Vân tiếp nhận cách nói của Hải Hậu.

Nhưng hắn vẫn cường điệu nói: “Nguyên soái, có lẽ Ưng Vương thật sự muốn giúp chúng ta, nhưng mà vạn nhất Yêu Hoàng có ý kiến khác thì sao? Ưng Vương tuy rằng tâm hướng về chúng ta, nhưng dù sao cũng phải nghe theo Yêu Hoàng.”

“Sẽ không.”

Hải Hậu lắc đầu nói: “Yêu Hoàng cũng không phải kẻ ngốc, lần này động tác của Hồ Vương đã đủ rõ ràng. Sau khi Ưng Vương mang bổn soái đến, Yêu Hoàng không thể không nghĩ nhiều.”

Phán đoán của nàng không có vấn đề.

Có vấn đề chính là Ưng Vương không truyền đạt toàn bộ lời nói của nàng.

Nhưng này cũng trách không được Ưng Vương.

Ưng Vương vừa mọc lên cái đầu, nói chuyện Hồ Vương gặp chuyện là tự mình làm, căn bản không phải Tây đại lục làm. Yêu Hoàng đã trực tiếp nói đây là Hồ Vương làm theo lời hắn dặn dò, tất cả đều là ý tứ của hắn.

Ưng Vương còn có thể làm gì bây giờ?

Yêu Hoàng đều nhận rồi.

Lại tiếp tục nói tiếp, đó không phải rõ ràng đang nghi ngờ Yêu Hoàng sao?

Ưng Vương là loại yêu đã chết một lần, trí thông minh không thấp đến trình độ này.

Cho nên, Ưng Vương quyết đoán không tiếp tục nhắc đến.

Hơn nữa, Ưng Vương vốn cũng không muốn giúp Tây đại lục phủi sạch quan hệ.

Nhưng chuyện này, lại không phải là chuyện Hải Hậu có thể biết được.

Cho nên phán đoán của Hải Hậu một chút tật xấu cũng không có.

Địa phương duy nhất có tật xấu, chính là nàng không biết được tin tức đầy đủ.

Nhưng đây cũng là phi chiến chi tội rồi. (một câu nói của Hạng Vũ: Là trời bỏ ta, không phải ta đánh không giỏi).

Nam Vân không buông tha, lựa chọn thẳng thắn phát biểu lời trong lòng như trước: “Nguyên soái, ta cũng cho rằng Ưng Vương lừa gạt chúng ta, có khả năng không lớn. Nhưng mà thực lực Yêu Hoàng cao cường, ngài cùng hắn gặp mặt, nhất định phải chuẩn bị tốt vạn nhất.”

“Đây là đương nhiên, ngươi không nói bổn soái cũng sẽ chú ý.”

Hải Hậu tuy không lo lắng vấn đề này, nhưng khẳng định sẽ không thể sơ sót an nguy của bản thân.

“Nam Vân, ngươi đã có lo lắng này, chuyện gặp mặt cùng Yêu Hoàng liền do ngươi phụ trách.”

“Mạt tướng nhất định tận tâm tận lực, nguyên soái, ngài và Yêu Hoàng muốn gặp mặt ở chỗ nào?”

Hải Hậu nghiêm túc suy nghĩ một chút.

Địa điểm Yêu Hoàng định gặp mặt là Yêu đình.

Hắn muốn mời Hải Hậu đi Yêu đình gặp mặt, cũng mượn chuyện này để Hải Hậu bày tỏ thành ý của bản thân.

Ban đầu Hải Hậu cho rằng đây không thành vấn đề.

Nhưng hiện tại xem ra, tuy nàng tin tưởng Yêu Hoàng không có ác ý. Nhưng nếu thật sự đi Yêu đình thương nghị, tính mạng của nàng thật sự nắm giữ trong tay Yêu Hoàng.

Quân tử không đứng dưới bức tường sắp đổ.

Tuy nàng không phải là quân tử, nhưng cũng không thể mạo hiểm lớn như vậy.

Nghĩ đến đây, Hải Hậu quyết đoán nói: “Chính tại phế tích Trân Châu thành đã bị diệt đi, vừa lúc mượn chỗ này giải thích rõ ràng với Yêu Hoàng. Bằng không chung quy cũng là một cái phiền toái.”

Tập kích Trân Châu thành chính do Nam Vân phụ trách, cho nên nghe địa điểm Yêu Hoàng và Hải Hậu gặp mặt là ở đó, hắn cũng không ý kiến.

“Vâng, mạt tướng lập tức đi bố trí, nhưng Yêu Hoàng sẽ đồng ý chứ?” Nam Vân lo lắng hỏi.

Hải Hậu thản nhiên nói: “Yêu Hoàng nếu thật sự có tâm cùng ta nói chuyện, vô luận là gặp ở Yêu đình hay di chỉ Trân Châu thành đều không khác biệt lắm. Vừa lúc mượn chuyện này xem một chút thái độ chân chính của Yêu Hoàng.”

Tin tưởng Yêu Hoàng thì tin tưởng Yêu Hoàng, nhưng vẫn cần phải có cảnh giác.

Ở phương diện tuỳ tiện với tính mạng, Hải Hậu khẳng định không bằng Lục Nguyên Hạo, nhưng cũng không buông thả.

Ý tưởng của nàng rất nhanh liền được truyền đạt đến Ưng Vương, lại từ Ưng Vương truyền đạt đến Yêu Hoàng.

Nghe được Hải Hậu muốn gặp mặt với Yêu Hoàng ở phế tích Trân Châu thành, Hồ Vương đương trường tức sùi bọt mép.

“Quả thật buồn cười, quá càn rỡ. Bệ hạ, chuyện này không thể nhịn được.” Hồ Vương tức giận nói.

“Sao ái khanh lại kích động như thế?”

Yêu Hoàng có chút kỳ quái.

Hồ Vương nói: “Bệ hạ, lúc ngài ngủ say, hải quân và không quân Tây đại lục tập kích Trân Châu thành, khiến cho Trân Châu thành bị diệt. Đây là khiêu khích nghiêm trọng đối với Yêu đình chúng ta. Chúng ta phải kiên quyết đánh trả chuyện này.”

Yêu Hoàng nhìn thoáng qua Hồ Vương lòng đầy căm phẫn, thần sắc có chút khó hiểu.

Trầm ngâm một lát, Yêu Hoàng vẫn là gật gật đầu, quyết định cho Hồ Vương mặt mũi.

“Ái khanh, ngươi trước ra ngoài đi. Bổn hoàng cần nghĩ một chút nên giao thiệp với Tây đại lục như thế nào.”

Yêu Hoàng trực tiếp hạ lệnh đuổi khách với Hồ Vương.

Nhưng hắn để lại Ưng Vương.

Chờ Hồ Vương đi rồi, Yêu Hoàng lại mở miệng: “Ái khanh, kể lại cho bổn hoàng chuyện Trân Châu thành.”

Thực hiển nhiên, Yêu Hoàng cũng không tin tưởng lý do thoái thác của Hồ Vương về Trân Châu thành.

Ưng Vương lựa chọn ăn ngay nói thật.

Hắn đương nhiên không thể đứng cùng một bên với Hồ Vương.

Cho nên đương nhiên phải nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng.

“Chuyện Trân Châu thành thật sự là Tây đại lục làm. Nhưng Hải Hậu trước khi ra tay từng nhiều lần thông báo cho Hồ Vương, Hồ Vương lại không để ý tới. Cố ý để Hải Hậu ra tay, cuối cùng gây nên thảm kịch này.”

Bình Luận (0)
Comment