Nói đến có khả năng không ai tin (2)
Ưng Vương nhìn Yêu Hoàng, trầm giọng nói: “Bệ hạ, Hồ Vương mỗi một hành động của Hồ Vương đều đang phản bội Yêu đình chúng ta, phải bị nghiêm trị.”
Yêu Hoàng không tiếp lời Ưng Vương, chỉ chậm rãi gật đầu, ý bảo mình đã biết, sau đó tiếp tục hỏi: “Trân Châu yêu vương đâu?”
“Đã chết, chết dưới lửa đạn của Tây đại lục. Nhưng trên thực tế, Trân Châu yêu vương chết dưới sự phản bội của Hồ Vương.” Ưng Vương dùng sức hắt bát nước bẩn lên người Hồ Vương: “Đúng rồi, bệ hạ, còn cóm ột việc. Trước khi Tây đại lục tiến công Trân Châu thành, Hổ Vương vẫn đang đóng ở Trân Châu thành bị Hồ Vương gọi về vương đình. Thực hiển nhiên, Hồ Vương chính là cố ý. Bệ hạ, ở bên trong cảm nhận của Hồ Vương, lợi ích của Đại Càn mới là mục tiêu thủ hộ đầu tiên của Hồ Vương.”
Ưng Vương kêu một tiếng vô cùng đau đớn.
Yêu Hoàng cười lắc lắc đầu, rồi nói: “Ái khanh, bổn hoàng hiểu được kích động của ngươi, nhưng mà ngươi phản ứng quá mức rồi. Hồ Vương mặc dù có tư tâm, nhưng vô luận thế nào, nàng vẫn là trung thành và tận tâm đối với bổn hoàng, đối với Yêu đình.”
Đây là lời nói thật.
Hồ Vương đối với Yêu đình cùng Yêu Hoàng thật là trung thành và tận tâm.
Nhưng Hồ Vương không ngu trung.
Sự trung thành của nàng có tính năng động chủ quan.
Trung thành nàng nghĩ và trung thành Yêu Hoàng nghĩ là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Nhưng Yêu Hoàng không biết.
Cho nên Yêu Hoàng thực tự tin: “Quả thật như lời ái khanh nói, Hồ Vương trong chuyện này có tư tâm, nhưng nàng cũng vì bổn hoàng mới làm vậy. Bổn hoàng rõ ràng, cũng có thể lý giải.”
Ưng Vương: “…”
Hắn rất muốn hỏi Yêu Hoàng, có phải Hồ Vương thật sự nắm giữ ảnh nóng của ngươi?
Ngươi cũng quá dung túng Hồ Vương rồi.
Chỉ là chuyện Hồ Vương làm, chẳng lẽ không phải là chuyện đại nghịch bất đạo?
Ưng Vương không hiểu, nhưng hắn chịu chấn động lớn.
Hơn nữa Ưng Vương không cam lòng, hắn cố gắng khuyên nhủ: “Bệ hạ, nhưng mà Trân Châu thành đã bị diệt, Trân Châu yêu vương cũng đã chết. Hắn tận tâm và trung thành với ngài như vậy.”
Yêu Hoàng suy nghĩ một chút, sau đó gật gật đầu, rồi nói: "Quả thật là một yêu vương có năng lực, đáng tiếc. . ."
"Đáng tiếc cái gì?"
“Dã tâm quá lớn, mưu toan làm Tống Liên Thành của Yêu tộc. Chỉ là một yêu vương làm kinh thương, thế mà muồn cướp đoạt quyền lực nắm trong tay.”
Nói tới đây, Yêu Hoàng cười lạnh: “Trân Châu yêu vương cho bổn hoàng là Càn đề sao? Bổn hoàng cũng không phế vật như vậy.”
Mê ngủ thì mê ngủ.
Cho tới bây giờ Yêu Hoàng không cảm thấy mình và Càn đế có cùng cấp bậc.
Trong cảm nhận của Yêu Hoàng, mình chẳng qua ngẫu nhiên đánh một giấc mà thôi.
Tất cả Yêu đình đều nằm trong lòng bàn tay của hắn.
Bao gồm cả mâu thuẫn của Ưng Vương và Hồ Vương.
Bao gồm dã tâm bành trướng của Trân Châu yêu vương.
Bao gồm chuyện Hồ Vương cố ý hại chết Trân Châu yêu vương.
Đều không nằm ngoài dự đoán của hắn.
Hơn nữa hắn đều hiểu mười phần rõ ràng.
Nếu đã rõ ràng, vậy vấn đề không lớn.
“Trân Châu yêu vương muốn làm Tống Liên Thành, vậy tiễn hắn đi gặp Tống Liên Thành, điểm này bổn hoàng ủng hộ Hồ Vương. Nhưng chuyện này Hồ Vương có chút quá tự chủ trương. Ái khanh, việc này qua đi, ngươi lấy một ít quyền bính từ Hồ Vương. Gặp phải đại sự, vẫn là các ngươi cùng nhau thương lượng mới được. Bổn hoàng vẫn tin tưởng ngươi.”
Thuật chế hành của người thượng vị.
Ưng Vương thực chán ghết loại thuật chế hành này.
Nhưng hắn biết, mình không thể cự tuyệt.
Hắn chỉ có thể nói: “Ta đã rõ, tất cả theo ý bệ hạ.”
“Ừm, Trân Châu thành bên kia, ngươi cũng sắp xếp một chút.” Yêu Hoàng dặn dò: “Tây đại lục lòng lang dạ sói, bổn hoàng hy vọng bọn họ có đi mà không có về.”
“A?”
Ưng Vương giật mình nhìn về phía Yêu Hoàng.
Có đi mà không có về?
“Bệ hạ, chúng ta phải làm trực tiếp như vậy sao?”
“Phải, phải để mọi người nhìn thấy, kẻ phạm Yêu đình ta, dù xa cũng bị diệt.”
Yêu Hoàng động sát khí.
Đương nhiên, hắn chân chính muốn giết vẫn là Trung Thổ đảo Tây đại lục bồi dưỡng.
Nhưng chuyện cần phải làm từng bước từng bước.
Chỉ cần trước dựng nên cừu hận giữ Yêu đình và Tây đại lục, Yêu đình mới có lý do tiếp tục tìm Tây đại lục gây phiền toái. Từ đó tiến tới tìm Trung Thổ đảo gây phiền toái.”
Trung Thổ đảo ở gần Tây đại lục.
Nếu không có một lý do thích hợp, Yêu đình không có cách nào viễn chinh.
Chuyện này, Yêu Hoàng khẳng định phải giữ bí mật. Nói ra sẽ ảnh hưởng hình tượng của hắn.
Cho nên Ưng Vương lại bị chấn động.
Hắn thật sự không hiểu, Yêu Hoàng đến cuối cùng là phát bệnh mất trí?
Hay là Tây đại lục giết mẹ Yêu Hoàng?
Cũng không có khả năng.
Cha mẹ Yêu Hoàng đã sớm chết.
Ưng Vương nghĩ không thông.
Hắn chỉ có thể dựa theo yêu cầu của Yêu Hoàng, đi báo lại cho Hải Hậu. Sau đó chuẩn bị bắt tay làm đoàn người Hải Hậu ở lại.
…
Cùng lúc đó.
Hồ Vương sau khi đi ra từ chỗ Yêu Hoàng, liền liên hệ với Nhâm Dao Dao.
“Dao Dao, lập tức phát tin tức cho Nguỵ Quân.”
“Phát tin tức gì?”
“Ít ngày nữa Hải Hậu muốn khởi hành đi di chỉ Trân Châu thành, bảo quân đội Đại Càn bắt lấy cơ hội, đánh Tây đại lục trở tay không kịp. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, lần này có thể làm cho Hải Hậu hoàn toàn ở lại Trân Châu thành. Để Đại Càn bên đó hai bút cùng vẽ, lấy được chiến quả càng lớn.”
Đương nhiên, chuyện để Hải Hậu ở lại Yêu đình, Hồ Vương đã xem việc giết Hải Hậu bỏ vào trong phạm trù công tác của mình.
Nàng hi vọng Đại Càn làm chính là thu dọn tàn cuộc.