Âu hoàng cùng Phi Tù (1)
Nhâm Dao Dao ngây ngốc nhìn Hồ Vương.
“Mẹ, ngươi xác định sao?”
“Đương nhiên xác định, nhanh phát tin tức cho Nguỵ Quân, để hắn liên hệ Cơ Trường Không. Binh quý thần tốc, tận dụng thời cơ, cơ hội sẽ không lại đến.”
Nhâm Dao Dao bị Hồ Vương làm cho hưng phấn.
“Mẹ, ngươi thật đúng là cứu tinh của Đại Càn .”
Nàng khẳng định đời trước Đại Càn khẳng định cứu vớt thế giới.
Mới có được một Hồ Vương tận lòng giúp đỡ như vậy.
Nhâm Dao Dao hưng phấn truyền tin tức cho Nguỵ Quân.
Cuối cùng, thấy Hồ Vương không quan tâm bản thân, Nhâm Dao Dao cẩn thận đưa ra một đề nghị.
“Nguỵ Quân, căn cứ tin tức chuẩn xác từ mẹ ta, Yêu Hoàng và Ưng Vương đều đã rời khỏi vương đình Yêu tộc. Thời điểm tiến công Tây đại lục, quân đội Đại Càn có lẽ cũng có thể nguỵ trang thành quân đội Tây đại lục, thử đến tấn công vương đình Yêu tộc một chút, để hai bên khắc sâu thù hận.”
Nguỵ Quân thu được đề nghị của Nhâm Dao Dao, trực tiếp khen ngợi.
“Dao Dao, ngươi thật đúng là áo bông tri kỉ của mẹ ngươi.”
Nhâm Dao Dao đáp lại bằng một nụ cười hàm hậu thuần khiết.
Nàng chỉ là đề ra một đề nghị chưa thành thục mà thôi.
Đại Càn làm như thế nào, cùng nàng có quan hệ gì?
Nhâm Dao Dao không có chút áp lực tâm lý.
Ngụy Quân càng không có áp lực.
Dù sao cũng là đề nghị của Nhâm Dao Dao.
Hắn trực tiếp chuyển lời tới chỗ Cơ Trường Không.
Vô luận quyết định cuối cùng là gì, đều do Cơ Trường Không định đoạt, không quan hệ với người nào đó họ Nguỵ.
Sau khi Cơ Soái biết được toàn bộ chuyện, ngây ngốc một lúc lâu.
“Nguỵ đại nhân, ngươi chờ một chút, ta không quá rõ một chuyện, sao Hồ Vương lại muốn giúp chúng ta? Bởi vì bệ hạ sao? Đầu óc nàng nghĩ như thế nào vậy?”
Cơ Soái cảm thấy chuyện này không logic.
Nguỵ Quân nói: “Cơ Soái, ngươi hỏi ta, ta đi hỏi ai đây? Có hơ hội chính ngươi đi hỏi Hồ Vương là được.”
Cơ Soái: “…Vậy Hồ Vương đáng để chúng ta tin tưởng sao?”
“Phi thường đáng giá, điểm này ta bao phiếu cho Hồ Vương.”
Nguỵ Quân cảm thấy Hồ Vương đáng tin hơn rất nhiều người Đại Càn.
Cơ Soái không tin tưởng Hồ Vương, nhưng hắn tin tưởng Nguỵ Quân.
Nếu Ngụy Quân nói như vậy, hắn cũng không tiếp tục do dự.
Nhưng, Cơ Soái còn tại lo lắng một vấn đề khác.
“Yêu Hoàng dễ lừa như vậy sao?”
Nguỵ Quân nói: “Đây là vấn đề Hồ Vương hẳn là đã suy xét, ở phương diện lừa dối Yêu Hoàng, Hồ Vương nhận thứ hai, không ai dám nhận thứ nhất.”
Cơ Soái: ". . ."
Hắn còn có thể nói cái gì?
Hắn chỉ có thể nói một câu phục rồi. Sau đó bắt đầu điều binh khiển tướng, đồng thời chú ý hướng đi của quân đội Tây đại lục.
Sau đó, hắn quả nhiên nhận được tình báo mang tính chân thật.
Hồ Vương thật sự là yêu giữ chữ tín, không nói dối.
Cơ Soái hoàn toàn bái phục.
Mà Hải Hậu đối với chuyện này hoàn toàn không biết gì.
Nàng đi tới định danh chỉ Trân Châu thành, tiến hành gặp mặt nói chuyện cùng Yêu Hoàng.
Thẳng đến lúc này, Hải Hậu vẫn như trước không ý thức được tính nghiêm trọng. Trên mặt vẫn còn mang theo tươi cười như mộc xuân phong.
“Yêu Hoàng, mọi chuyện Ưng Vương đã nói rõ cùng ngài rồi chứ?”
Yêu Hoàng nhìn Hải Hậu ở đối diện, vẻ mặt hờ hững, giọng điệu cũng thực bình thản: “Nói cái gì?”
“Đương nhiên là chuyện Trân Châu thành bị diệt, đây không phải là chủ ý ban đầu của ta…”
Yêu Hoàng trực tiếp đánh gãy lời Hải Hậu: “Có phải ngươi phái binh tập kích Trân Châu thành hay không?”
Hải Hậu: “…”
Hình như không có cách nào phản bác.
Yêu Hoàng thản nhiên nói: “Ngươi chỉ cần trả lời phải hay không phải.”
Hải Hậu trịnh trọng: “Yêu Hoàng, ta có thể giải thích, chuyện này thật ra là vì…”
Yêu Hoàng lại đánh gãy lời Hải Hậu: “Còn có một việc, Hồ Vương gặp chuyện, hung thủ phía sau màn có phải là các ngươi?”
“Này thật sự không phải, không tin ngài có thể hỏi Ưng Vương.” Hải Hậu nói.
Yêu Hoàng nhìn về phía Ưng Vương.
Ánh mắt Hải Hậu cũng dời đến trên người Ưng Vương, thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Cũng may có Ưng Vương.
Bằng không với tính tình này của Yêu Hoàng, nàng thật sự rất khó câu thông cùng đối phương.
“Ưng Vương, kính nhờ ngươi nói rõ với Yêu Hoàng.” Hải Hậu nói.
Ưng Vương nhìn thoáng qua Hải Hậu, ánh mắt phức tạp.
Sau đó hắn gian nan mở miệng: “Bệ hạ, người phụ nữ này chính miệng nói với ta. Chính nàng phái người ấm sát hộ vệ.”
Sét đánh giữa trời quang.
Hải Hậu như bị sét đánh.
"Ưng Vương, ngươi. . ."
Ưng Vương lại mở miệng: “Hải Hậu, ngươi đừng giả vờ nữa. Yêu Hoàng đã nhìn rõ mọi việc, biết được toàn bộ chân tướng. Tiếp tục nguỵ trang cũng không còn ý nghĩa gì.”
Yêu Hoàng quả thật biết chân tướng.
Cho nên Yêu Hoàng căn bản không quan tâm chân tướng.
Ưng Vương chỉ có thể lệ rưng rưng bán đứng minh hữu.
Rơi nước mắt chém Hải Hậu.
Hắn cũng rất khó nha.
Ưng Vương rơi vài giọt nước mắt cá sấu.
Hải Hậu, chớ có trách ta.
Nói ra ngươi có khả năng không tin, ta cũng là bị ép buộc.
Cho dù ngươi có biến thành lệ quỷ, cũng nhớ rõ phải đi trả thù Hồ Vương, bổn vương thật vô tội.
Chờ ngươi xuống dưới cửu tuyền, ta sẽ nhớ rõ thường xuyên dâng hương cho ngươi.
A men!
Nguyện thần của ngươi phù hộ ngươi.
Không thích hợp.
Mười phần không thích hợp.
Hải Hậu vốn là một con người mười phần cảnh giác.
Lúc trước xuất phát từ tín nhiệm với Ưng Vương, nàng có hơi buông lỏng cảnh giác một chút.
Không nghĩ tới Ưng Vương cho nàng một cú sốc lớn.
Ngạc nhiên lẫn vui mừng!
Rất hiển nhiên, câu trả lời của Ưng Vương hoàn toàn không nằm trong dự kiến của nàng.