Âu hoàng cùng Phi Tù (2)
Nhưng dù sao Hải Hậu cũng là Hải Hậu.
Nàng rất nhanh đã ổn định cảm xúc của mình.
“Xem ra tựa như đã có một số chuyện xảy ra mà ta không hề biết. nhưng Yêu Hoàng có thể nghe một lời của bổn soái?”
Yêu Hoàng không nói gì.
Tự nhiên chính là cho Hải Hậu một cơ hội.
Hải Hậu hít sâu một hơi.
Lúc này Ưng Vương truyền âm đến.
“Đừng trách ta, tất cả đều là trò quỷ của Hồ Vương.”
Trước mặt Yêu Hoàng, Ưng Vương cũng không dám sử dụng truyền âm bí mật quá nhiều, để tránh bị Yêu Hoàng phát hiện.
Hắn vốn không phải là yêu của Tây đại lục.
Nếu như bị Yêu Hoàng hiểu lầm thành yêu của Tây đại lục, từ đó bị trừ bỏ, vậy Ưng Vương liền cảm giác mình rất oan ức.
Dù đánh chết cũng không thể làm loại chuyện này.
Cho nên hắn cũng chỉ có thể truyền âm cho Hải Hậu một câu như vậy.
Vạn nhất Hải Hậu có cơ hội chạy ra sinh thiên, cũng tiện để nàng đi tìm Hồ Vương báo thù, ngàn vạn đừng tìm đến mình.
Nói không chừng hắn còn có cơ hội tiếp tục làm minh hữu của Hải Hậu.
Tương lai thay đổi trong nháy mắt, câu này ai nói rất đúng.
Yêu Hoàng ngay cả Hồ Vương chân ngoài dài hơn chân trong còn có thể chịu đựng. Ưng Vương cảm giác cho dù có xảy ra chuyện không có khả năng đi nữa thì hoàn toàn vẫn có thể tiếp nhận.
Ưng Vương trưởng thành rồi
Hải Hậu cũng tin rồi.
Nàng như cũ cảm thấy, Ưng Vương không có lý do lừa nàng.
Cho nên, đại não Hải Hậu rất nhanh đã bắt đầu tự hỏi.
Đều là trò quỷ của Hồ Vương sao?
Hồ Vương làm như thế nào?
Nàng nói thế nào để phục Yêu Hoàng?
Hải Hậu không xác định.
Nhưng nàng biết, nàng nhất định phải chứng minh với Yêu Hoàng, Hải Hậu không đáng tin cậy.
Cho nên, Hải Hậu đi lên đã lấy ra vương tạc.
“Yêu Hoàng, bổn soái dẫn đến cho ngươi một lão bằng hữu.”
Hải Hậu nâng tay.
Ngay sau đó, đám mây phía nam hiện lên một viên trân châu lớn.
Nhìn thấy viên trân châu lớn này, vẻ mặt Yêu Hoàng và Ưng Vương có chút ngạc nhiên.
Ưng Vương thậm chí còn không nhịn được mà đứng dậy.
“Cái này… Ngươi thế mà không chết.”
Viên trân châu lớn này rất nhanh liền xuất hiện hai con mắt.
Mười phần linh động.
Sau khi nhìn thấy Ưng Vương, hai con mắt của viên trân châu liền rơi lệ.
“Ưng Vương, huynh đệ ta bị oan.”
Trong lòng Ưng Vương trầm xuống.
Không ổn.
Thật không ổn.
Viên trân châu lớn này, chính là bản thể của Trân Châu yêu vương.
Toàn bộ Yêu đình đều nghĩ hắn đã chết.
Vạn vạn không nghĩ tới, hắn chỉ là bị đánh quay trở về bản thể.
Dưới tổ đổ, thế mà lại có trứng lành.
Ưng Vương nhìn về phía Yêu Hoàng.
Trân Châu yêu vương nhìn theo tầm mắt của Ưng Vương, cũng thấy được yêu vương.
Nháy mắt, Trân Châu yêu vương liền kích động.
“Bệ hạ, bệ hạ, ngài rốt cuộc cũng tới đây, ngài phải làm chủ cho ta. Hồ Vương có mưu đồ bày mưu muốn hại ta.”
Yêu Hoàng: “…”
Hắn cũng cảm nhận được sự việc khó giải quyết.
Nếu Trân Châu yêu vương đã chết, vậy thì mọi thứ sẽ dừng lại, cũng không có chuyện gì lớn.
Hắn còn có thể giúp Trân Châu yêu vương báo thù với danh nghĩa Tây đại lục động thủ.
Nhưng Trân Châu yêu vương thế mà lại không chết.
Yêu đình - vô cớ xuất binh.
Chuyện này thực xấu hổ.
Hơn nữa, Trân Châu yêu vương còn sống, thậm chí hắn còn phải giúp Trân Châu yêu vương làm chủ, đi xử phạt Hồ Vương.
Rút dây động rừng.
Hải Hậu xuất ra phần đại lễ này, thực tại là tướng quân.
Làm Yêu Hoàng đứng hình.
Yêu Hoàng có chút hối hận, vừa rồi không nên cho Hải Hậu có cơ hội tiếp tục nói lời thừa.
Làm mất cơ hội.
Hiện tại hối hận thì đã muộn.
Yêu Hoàng cũng chỉ có thể gặp chiêu giải chiêu
“Trân Châu, ngươi không chết, bổn hoàng cũng an tâm. Nhưng ngươi thế nào lại rơi vào trong tay Tây đại lục?”
Nói tới đây sắc mặt Yêu Hoàng trầm xuống.
“Có phải ngươi muốn đầu hàng Tây đại lục?”
Nghe thấy Yêu Hoàng nói như vậy, trong lòng Ưng Vương vừa động.
Mà trong lòng Hải Hậu lại trầm xuống.
Nàng xác định, Yêu Hoàng cũng động sát ý với Trân Châu yêu vương.
Xem ra lúc trước Trân Châu yêu vương hành sự ở Yêu đình, ngay cả Yêu Hoàng cũng mười phần bất mãn.
Nhưng nàng đã đúng khi lưu lại Trân Châu yêu vương.
Tối thiểu cho nàng không gian tranh thủ rời khỏi.
Ý thức được chuyện ấy, Hải Hậu dần dần thả lỏng xuống.
Mà Trân Châu yêu vương lại một lần nữa bắt đầu nghiêng trời lụt đất.
“Bệ hạ, ta oan uổng quá. Ta hoàn toàn là bị Hồ Vương bức.”
“Hồ Vương bức ngươi? Bức như thế nào? Nói rõ với bổn hoàng.”
Hồ Vương làm việc gì đều quen thói dùng mưu tính kế.
Bên ngoài sẽ không để lại chứng cớ gì.
Cho nên Yêu Hoàng thật đúng không biết Trân Châu yêu vương có thể đưa ra căn cứ chính xác cứng rắn gì.
Sự thật cũng xác nhận như thế.
Trân Châu yêu vương ấp úng nửa ngày, cũng chỉ là nói Hồ Vương cố ý mưu hại hắn. Còn cố tình điều Hổ Vương đi trước khi mọi chuyện xảy ra.
Cái này đương nhiên đều là sự thật.
Nhưng nếu hỏi rõ ràng chứng cứ Hồ Vương mưu hại hắn, vậy hắn thật sự không có.
Hồ Vương còn không có ngu xuẩn đến bộ dạng kia.
Yêu Hoàng nghe xong Trân Châu yêu vương giải thích, hai đầu chân mày càng thêm nhăn chặt.
Đương nhiên, hiện tại hắn đang giả vờ.
“Trân Châu, lí do thoái thác này của ngươi, sợ là khó mà phục chúng.”
Trân Châu yêu vương cắn răn nói: “Bệ hạ, thỉnh ngài điều tra rõ Hồ Vương. Chỉ cần tra rõ, là có thể tra ra chứng cớ. Hải Hậu đã nói với ta rồi, lúc trước nàng ra tay đã nhiều lần thông báo qua với Hồ Vương. Hồ Vương lại thủy chung nhất quyết không nhắc tới. Lão này tuyệt đối không có ý tốt.”