Âu hoàng cùng Phi Tù (3)
Yêu Hoàng thầm nghĩ đó là đương nhiên.
Nhưng Hồ Vương không có ý tốt là nhằm vào Trân Châu yêu vương
Không phải nhằm vào Yêu Hoàng hắn.
Loại chuyện này trong mắt người cầm quyền như Yêu Hoàng, Hồ Vương có tâm tư, muốn lợi dụng đánh nhau bài trừ một chút kẻ có lòng khác, cũng hoàn toàn có thể lý giải.
Ngược lại là Trân Châu yêu vương, hắn thế mà lại không chết.
Còn đi cùng Tây đại lục.
Cái này chạm vào nghịch lân của Yêu Hoàng.
“Trân Châu, trước tiên ngươi nói với bổn hoàng ngươi vì sao không chết?” Yêu Hoàng hỏi.
Trân Châu yêu vương cũng không phải là một dạng người ngu xuẩn.
Nghe thấy Yêu Hoàng nói như vậy, hắn biết Yêu Hoàng rất để ý đến chuyện này.
Hắn càng biết hiện tại ván đã đóng thuyền.
Tuy Yêu Hoàng để ý, nhưng hắn thật sự còn sống trong tay Tây đại lục, đây là giải thích không rõ ràng lắm.
Cho nên Trân Châu yêu vương cắn chặt răng, bất cứ giá nào.
“Bệ hạ, ngươi xử sự bất công.”
Yêu Hoàng: “…”
Hắc, thật đúng là bị ngươi nói trúng rồi.
Nhưng ta có thể làm, ngươi không thể nói.
Yêu Hoàng còn có tâm tình tự giễu.
Hắn không trả lời Trân Châu yêu vương.
Trân Châu yêu vương thấy thế càng thêm phẫn nộ.
“Bệ hạ, ta đối với ngài trung thành và tận tâm. Ta vì Yêu đình lập được công, ta vì bệ hạ đổ máu. Hiện tại ngài thế mà lại nghi ngờ lòng trung thành của ta, ta không phục.”
Trân Châu yêu vương nói như vậy. Yêu Hoàng căn bản không có phản ứng gì.
Có chuyện gì lớn?
Bổn hoàng chính là Yêu hoàng.
Làm hoàng giả, bội bạc, qua cầu rút ván, không nhớ tình bạn cũ… Đây không phải là thao tác cơ bản hay sao?
Đây là lời ca ngợi.
Cho nên Yêu Hoàng một chút đều không ngại.
Chỉ là sau khi Trân Châu yêu vương nói xong, phía sau Yêu Hoàng, có hai yêu vương cũng đứng dậy.
“Bệ hạ, lời của Trân Châu cũng không phải không có đạo lý.”
“Bệ hạ, quả thật Trân Châu thành cung cấp cho Yêu Đình chúng ta rất nhiều tài nguyên, ban ơn cho huynh đệ tỷ muội Yêu tộc không ít. Nếu để cho Trân Châu thất vọng đau khổ, cũng làm cho huynh đệ tỷ muội thất vọng đau khổ.”
Ánh mắt Yêu Hoàng nheo lại, sát ý trong lòng càng tăng lên.
Ưng Vương lặng lẽ lui ra phía sau một bước, thờ ơ lạnh nhạt nhìn Mã Vương và Vân Vương nói giúp cho Trân Châu yêu vương.
Mã Vương đương nhiên là lão đại mã tộc.
Tuyệt đối là thiên lý mã.
Tốc độ rất nhanh.
Nhất là khi chạy trên lục địa.
Luận về tốc độ, Ưng Vương có thể bằng Mã vương.
Nhưng mà một khi không thể không phi hành, tốc độ Mã vương sẽ vượt qua Ưng Vương.
Mà Vân Vương là một đám mây thành tinh.
Ở giữa các yêu vương ở Yêu đình, Vân Vương cũng tuyệt đối là cường giả.
Hơn nữa được xếp vào hàng mười yêu vương đứng đầu.
Thậm chí trong cảm nhận của nhiều người, thực lực chân chính của Vân Vương mạnh hơn Hồ Vương, là hàng thật giá thật đệ nhất thư yêu ở Yêu đình.
Đám mây, vô ảnh vô hình, theo gió phiêu tán.
Cho nên bản thể Vân Vương mười phần mờ mịt, ngươi rất khó gây nên vết thương chí mệnh cho Vân Vương.
Mặc dù là đánh tan đám mây, nhưng nó có thể tụ lại.
Để cho Ưng Vương chọn, hẳn cũng tình nguyện lựa chọn đi đánh Hồ Vương, mà không phải đi đánh Vân Vương.
Dã tâm Trân Châu yêu vương đã bành trướng, muốn ở Yêu đình có càng nhiều quyền lực, tự nhiên là có nguyên nhân.
Trừ bỏ trong tay hắn có rất nhiều tiền, cũng bởi vì hắn quả thật mượn sức rất nhiều yêu vương, địa vị đã đủ sâu để khởi xướng đối phó với Hồ Vương và Ưng Vương.
Trong đó, Vân Vương chính là một trong những phần lo lắng nhất của Trân Châu yêu vương.
Mã Vương còn chưa tính, thực lực ở giữa yêu vương chỉ có thể xem như trung đẳng.
Nhưng Vân Vương vừa mở miệng, cho dù là Yêu Hoàng, cũng không thể không nể mặt.
Sắc mặt Yêu Hoàng không ngờ nhìn thoáng qua Vân Vương, thấy Vân Vương vẫn như cũ không có suy nghĩ lùi bước, trong lòng lại giận dữ.
Ở trước mặt Hải Hậu, Vân Vương và Mã Vương đều tỏ thái độ công khai ủng hộ Trân Châu yêu vương, rõ ràng tương đương với việc ngửa bài với hắn. Việc Yêu đình phân liệt xảy ra bên ngoài, để cho Hải Hậu chế giễu.
Yêu Hoàng là yêu sĩ diện.
Hắn không thích loại chuyện này.
Chẳng qua nếu đã là yêu sĩ diện, hắn sẽ làm chuyện thể diện.
Mâu thuẫn bên trong gia tộc mình, đương nhiên cần đóng cửa giải quyết ở bên trong.
Hơn nữa Vân Vương thực lực cao cường, tổn thất Mã Vương và Trân Châu yêu vương không làm hắn lo lắng. Chỉ khi nào tổn thất Vân Vương, hắn mới đau lòng.
Cho nên Yêu Hoàng lui một bước.
“Nếu Vân Vương và Mã Vương vì Trân Châu yêu vương cầu tình, vậy thì bổn hoàng liền tạm thời cho Trân Châu một cơ hội. Nhưng Trân Châu, ngươi phải nói rõ quan hệ của mình với Tây đại lục. Yêu đình ta cho tới bây giờ chỉ có yêu vương chết trận, không có yêu vương đầu hàng.”
Yêu Hoàng nói tới đây, sát ý trong mắt không hề giảm xuống, hoàn toàn che mờ Hải Hậu.
“Vô luận như thế nào Trân Châu thành đã bị hủy, hủy ở bên dưới lửa đạn Tây đại lục. Một khoản này, bổn hoàng sớm muộn cũng vì huynh đệ tỷ muội yêu tộc thanh toán.”
Nghe thấy Yêu Hoàng nói như vậy, Hải Hậu lập tức tỏ thái bộ: “Yêu Hoàng bệ hạ. Trân Châu yêu vương còn sống, đại đa số tài phú của Trân Châu thành chúng ta vẫn không động vào. Chúng ta thật lòng muốn cùng Yêu đình trở thành bằng hữu. Thỉnh ngài không bị một ít yêu vương rắp tâm bất lương che mắt”
Yêu Hoàng cười lạnh nói: “Tiền tài có thể bù lại, thủ lĩnh Trân Châu thành có thể giữ lại tính mạng, nhưng tiểu yêu chết dưới lửa đạn Tây đại lục đâu? Bọn họ đều là huynh đệ tỷ muội của bổn hoàng.”