Âu hoàng cùng Phi Tù (4)
Hải Hậu: “…”
Trước kia cũng không nghe nói Yêu Hoàng yêu dân như con.
Hơn nữa Yêu tộc còn có tiếng ham sống sợ chết.
Khi dễ ta không hiểu lịch sử Yêu tộc?
Lời dối trá này cũng hơi quá đáng rồi
Nhưng càng là lời nói dối vũ nhục chỉ số thông minh, càng nói rõ thái độ của đối phương.
Yêu Hoàng nói như vậy hiển nhiên là ám chỉ việc hắn tuyệt đối không từ bỏ ý đồ.
Chỉ là Hải Hậu đưa ra Trân Châu yêu vương làm lợi thế.
Bên này Yêu đình, Vân Vương và Mã Vương đều là bạn tốt của Trân Châu yêu vương.
Vậy hiện tại Yêu Hoàng khẳng định không thể xé rách mặt với Hải Hậu.
Nếu không khẳng định tính mạng của Trân Châu yêu vương sẽ không còn.
Vân Vương và Mã Vương sẽ lục đục nội bộ với hắn.
Quan trọng nhất là, hành vi của hắn cũng vô pháp phục chúng.
Yêu Hoàng không muốn làm độc tài.
Tính tình hắn lười nhác, cần ủy quyền. Cho nên cũng cần uy vọng, cam đoan mình không ở đây, cũng không có yêu nghi ngờ hắn.
Chuyện này cũng quyết định Yêu Hoàng làm việc không thể không kiêng nể gì.
Nếu Yêu Hoàng giống như phế vật Càn đế, hoặc lưu lại thanh danh là một tên ngu ngốc vô đạo. Vậy với bản lãnh ngủ của Yêu Hoàng, thực dễ dàng vừa tỉnh dậy đã bị nhóm yêu vương tạo phản bao vây.
Yêu Hoàng cũng không muốn phát sinh chuyện như vậy.
Nghĩ đến đây, Yêu Hoàng cũng chỉ có thể buông tha cho cơ hội lần này rồi trầm giọng nói: “Trân Châu, chuyện Trân Châu thành, bổn hoàng sẽ điều tra rõ ràng, sẽ cho ngươi một cái công đạo. Ưng Vương, việc này ngươi phụ trách điều tra, cần phải điều tra rõ ràng chân tướng. Trong mắt bổn hoàng không được có hạt cát.”
Ưng Vương: “…”
Trong mắt ngươi không có hạt cát.
Trong mắt ngươi đều bị che phủ đầy cát.
Chân tướng ngươi không phải rất rõ sao?
Ta còn tra cái rắm.
Trời biết ngươi có nhược điểm gì ở trong tay Hồ Vương, như thế che chở Hồ Vương.
Trong lòng Ưng Vương trào phúng một chú, nhưng trên mặt lại nghiêm mặt nói: “Tuân mệnh.”
Ưng Vương cũng thay đổi rồi.
Ưng Vương chết một lần, sẽ không bao giờ thẳng thắn nữa.
Yêu Hoàng không biết suy nghĩ trong lòng Ưng Vương, hắn cũng không quan tâm.
Sau khi Ưng Vương đáp ứng xuống, Yêu Hoàng dùng thanh âm lạnh lùng nói với Trân Châu yêu vương: “Để cho Ưng Vương điều tra, Trân Châu ngươi yên tâm đi.”
Trân Châu yêu vương quả thật yên tâm.
Dù sao mọi người đều biết, Ưng Vương là kẻ địch của Hồ Vương.
Yêu Hoàng để cho Ưng Vương phụ trách điều tra chuyện tình này, hiển nhiên không có thiên vị Hồ Vương.
“Bệ hạ thánh minh.”
Trân Châu yêu vương thay đổi sắc mặt trong một giây.
“Vậy quay lại đi, chờ Ưng Vương điều tra ra kết quả, vô luận là trách nhiệm của ai, bổn hoàng nhất định nghiêm trị không tha.”
Dừng một chút, ánh mắt Yêu Hoàng dừng ở trên người Hải Hậu.
“Về phần Tây đại lục… Cũng chờ Ưng Vương điều tra sự việc Trân Châu thành rồi nói sau. Còn có chuyện Hồ Vương gặp phải. Hải Hậu, nếu thật sự không phải là do ngươi làm, bổn hoàng tuyệt đổi không oan uổng ngươi. Nhưng nếu là ngươi làm, bổn hoàng cũng tuyệt đối không bỏ qua việc này.”
Một lần nữa trên mặt Hải Hậu khôi phục tươi cười.
“Yêu hoàng bệ hạ yên tâm, cửa lớn hợp tác giữa chúng ta cùng ngài mãi rộng mở.”
“Hy vọng như thế.”
Lúc này đây “Trân Châu thành hòa đàm” cuối cùng tan rã trong không vui.
Hai bên hòa đàm đều mất hứng.
Bởi vì bọn họ đều không đạt được mục đích mong muốn.
Bên này Yêu đình.
Ưng Vương lặng lẽ đến gần Yêu Hoàng.
“Bệ hạ, cứ thả Hải Hậu bọn họ rời khỏi như vậy sao?”
Yêu Hoàng trầm ngâm một lát sau, sau đó đằng đằng sát khí nói: “Nghĩ thật đẹp, phát tán tin tức cho Đại Càn, để bọn họ phái người chặn chết.”
Ưng Vương: “…”
Thằng nhóc gấu trúc ngươi quả nhiên đầy bụng ý xấu.
Nhưng ai bảo hắn là lãnh đạo chứ.
Lãnh đạo lên tiếng, Ưng Vương cũng chỉ có thể làm theo.
Một bên khác.
Trong lòng Hải Hậu cũng vừa động, lâm thời cải biến lộ tuyến hành động của mình.
“Nam Vân.”
“Nguyên soái, có chuyện gì?”
“Thay đổi lộ tuyến, ta hoài nghi phía trước có mai phục.”
Nam Vân bị dọa cho giật mình.
“Nguyên soái, như thế nào có mai phục? Yêu Hoàng đều đã rút lui rồi.”
“Yêu Hoàng vừa rồi động sát tâm đối với chúng ta. Con thú cứng này không dễ đối phó. Bổn soái xem thường hắn rồi, nhưng bổn soái chỉ xem thường hắn lần này thôi.”
Hải Hậu ngã một lần, trưởng thành một đốt.
“Nếu hắn đã nổi lên sát tâm với chúng ta, vậy sẽ không dễ dàng buông tha như vậy. Yêu đình không thuận tiện ra tay, vậy bọn họ có lẽ sẽ liên hệ Càn quốc. Nếu có thể thành công mai phục giết ta, Càn Quốc tương đương với việc trực tiếp đánh thắng một trận lớn.”
“Cẩn thận năng bộ thiên thu thiền (lấy an toàn cẩn thận là trên hết mới có thể phát triển dài lâu), chúng ta đổi một con đường một khác, nhắc nhở lưu thủ luôn phải đề phòng người phía sau, đề cao cảnh giác. Quân đội Càn quốc có khả năng sẽ đánh bất ngờ.”
Phản ứng của Hải Hậu quá nhanh.
Nam Vân đều có chút không theo kịp tư duy của Hải Hậu.
“Nguyên Soái, có nhất thiết phải cẩn thận như vậy sao?”
“Đương nhiên là có.”
“Nhưng dù sao chúng ta cũng là tác chiến ở dị quốc. Vô luận chúng ta đổi tuyến đường như thế nào, chỉ cần Càn quốc nghiêm túc tra, đều khó tránh được Giám Thiên Kính?” Nam Vân nhắc nhở nói.
Hải Hậu khẽ cười nói: “Không, có một chỗ là Giám Thiên Kính không chiếu tới.”
Nam Vân dần dần phản ứng lại.
Hải Hậu đánh nhịp nói: “Liên hệ Trần Già, chúng ta mượn Trường Sinh tông, để cho hắn đánh yểm hộ chúng ta. Có Trần Già ở đây, nếu lúc này Càn quốc thật sự muốn đánh chúng ta trở tay không kịp. Chúng ta thật sự có khả năng giết ngược bọn họ.”