Ta cười Yêu Hoàng kia vô mưu, Cơ Trường Không thiếu trí (2)
Tuy nhiên không thể nói Hải Hậu như bây giờ đã không đủ gây sợ hãi, nhưng quả thật đã mất đi uy hiếp lúc ban đầu.
Trần Già nhắc nhở nói: “Ngụy huynh, mặc dù nàng tín nhiệm ta, giữ lại ta có thể gây nên bao nhiêu tác dụng?”
“Trần Già ngươi đừng xem thường mình, ta đối với ngươi rất tin tưởng.”
Bản Thiên đế từng chúc phúc ngươi.
Bằng không ngươi cho ngươi rằng phúc duyên nghịch thiên như thế là từ đâu tới?
Nói hẳn lên, bản Thiên Đế coi như là tạo bug cho ngươi rồi.
Trần Già vốn chỉ là một người nằm vùng bình thường, nơi này thường thường vô kỳ là thật sự bình thường.
Dù sao quá khứ gần mười năm, hắn phụng mệnh tiền Thái Tử ẩn núp ở bên người Quốc sư Trường Sinh tông, cũng không làm nên chuyện gì kinh thiên động địa.
Là sau khi Ngụy Quân xuất hiện, Trần Già trực tiếp bắt đầu quật khởi.
Đâm sau lưng quốc sư.
Đâm sau lưng Cổ Thu Hác.
Đâm sau lưng Trần Trường Sinh.
Một tên năm vùng trực tiếp thành lão đại địch quân.
Hiện tại tức thì bị thống soái tối cao nhất Tây đại lục coi là người một nhà.
Trần Già thực phát ngốc, không biết vì sao mà vận khí mình tốt như vậy.
Tất cả đều là Ngụy Quân cho hắn.
Nểu bản thân Trần Già… Hắn có vận khí, lúc trước cũng không nằm vùng nghẹn khuất như vậy.
Kiếp sống nằm vùng hạnh phúc vui vẻ của hắn, tất cả đều là sau khi biết đến Ngụy Quân.
Cái này cũng coi như là đả kích duy nhất, Ngụy Quân đều cảm thấy làn sóng này thật có chút khi dễ người.
Nhưng hắn căn bản không động thủ.
Hơn nữa là ý chí thiên đạo chủ động liếm hắn, hắn có thể làm sao bây giờ?
Bản Thiên Đế không chủ động, không cự tuyệt, không phụ trách.
Nhưng lão sư ngươi ngàn vạn đừng nghĩ nhiều.
Một bên Ngụy Quân thả bay suy nghĩ, một bên đối với Trần Già nói: “Trần huynh, ngươi có biết ta đang mong chờ ngươi chuyện gì gì không?”
“Chuyện gì?”
“Ở dưới sự trợ giúp của Hải Hậu, ngươi thành công giết chết Nguyên Minh chủ. Dùng đầu Nguyên Minh chủ để Hải Hậu hoàn toàn tin tưởng, tiến thân hơn với ngươi.”
Trần Già: “…Ta có thể làm được sao?”
“Làm chuyện khác. Khả năng ngươi làm không được. Nhưng ở phương diện giết cha này… Ngươi có thiên phú. Càng không cần phải phương diện đâm sau lưng, ngươi càng có kinh nghiệm.”
Mặc dù không có, bản Thiên Đế nói như vậy rồi, ngươi cũng xác định vững thêm vận khí để thành sự.
Vậy chẳng khác nào có.
Trần Già thật sự là không rõ ràng, Ngụy Quân từ đâu có đến tin tưởng.
Nhưng lời của Ngụy Quân, hắn nghe hiểu rồi.
“Ta đáp ứng Hải Hậu?”
“Trước tiên ngươi đáp ứng xuống, ta cùng Cơ Soái đến thương lượng một chút.”
Ngụy Quân mặc dù có phán đoán của mình, nhưng hắn cũng muốn trưng cầu ý của Cơ Soái một chút.
Luận về lãnh binh đánh trận, Cơ Soái vẫn là mạnh hơn so với hắn.
Hơn nữa…
“Trần huynh, Cơ Soái khẳng định là có thể tín nhiệm. Điểm ấy ngươi hẳn là rõ ràng.”
“Đương nhiên. Nếu Cơ Soái không thể tín nhiệm, vậy chúng ta sớm nên buông bỏ rồi.” Trần Già thoải mái nói.
Nằm vùng cấp bậc có cao tới đâu, cũng không cần giữ bí mật với thống soái quân sự tối cao của quốc gia mình.
Trên thực tế bị thống soái tối cao biết, đối với loại nằm vùng này mà nói chỉ là để giúp cho bọn họ gia tăng tính an toàn.
Ví dụ như con thỏ năm đó, bộ tư liệu năm vùng, toàn bộ đều mở ra đối với số 5.
Trần Già đối với Cơ Soái, so với tân hoàng đế như Đại hoàng tử càng yên tâm hơn nhiều.
Nghe thấy Trần Già nói như vậy, Ngụy Quân cũng hoàn toàn yên tâm xuống.
“Tốt lắm, ta đem chuyện tình của ngươi nói với Cơ Soái. Nếu hắn cũng quyết định thả lưới bắt cá lớn, vậy cứ theo kế hoạch làm việc. Nếu Cơ Soái hiện tại ra tay, vậy thì hiện tại ra tay.”
Ngụy Quân mặc dù nắm chắc có thể ngăn cản Cơ Soái nhưng hắn sẽ không làm vậy.
Thuật nghiệp có chuyên môn.
Để cho người chuyên nghiệp làm chuyện chuyên nghiệp.
“Tốt. Ngụy huynh ngươi nhanh đi.”
Trần Già đối với chuyện này không ý kiến.
Ngụy Quân rời khỏi Nhất Hiệt Thư, trước tiên đi tìm Cơ Soái, mang chuyện của Trần Già nói rõ với Cơ Soái một chút.
Cơ Soái cảm động không thôi.
“Trần Già lại là người chúng ta.”
Nghĩ đến Trần Già bao năm qua sở tác sở vi, lại đến chức vụ hiện tại của Trần Già, cảm giác Cơ Soái không phải phức tạp bình thường.
Nằm vùng này.. Có chút không tầm thường.
Hắn cũng là lần đầu tiên gặp nằm vùng thành lão đại của quân địch.
“Ngụy đại nhân, ngươi xác định Trần Già hiện lại làm tông chủ Trường Sinh tông, tâm còn hướng về Đại Càn chúng ta sao?” Cơ Soái không nhịn được hỏi.
Đây là bản chất bình thường của con người, lão tử nằm vùng thành lão đại quân địch, còn quản chuyện của tổ chức ngươi?
Khăng khăng một mực làm thật tốt chức lão đại của mình.
Không thể trách Cơ Soái nghĩ nhiều.
Thật sự là hắn biết quyền lực có thể ăn mòn lòng người.
Nhưng một câu nói Ngụy Quân khiến cho Cơ Soái hoàn toàn yên tâm.
“Trần Già là người của Thiết huyết cứu quốc hội.”
Thiết huyết cứu quốc hội, không có phản đồ.
Người hoạn nạn khốn khó, thiết huyết cứu quốc.
Cơ Soái rất hiểu.
Bởi vì trưởng tử Cơ Lăng Vân hắn coi trọng nhất, cũng là thành viên của Thiết huyết cứu quốc hội.
“Ta hiểu rồi.”
Cơ Soái gật gật đầu.
“Trần Già không dễ dàng, so với Lăng Vân càng không dễ dàng.” Cơ Soái cảm khái cho Trần Già.
“Cơ Soái, trước tiên đừng cám khái Trần Già không dễ dàng. Trần Già gần đây rất tốt.” Ngụy Quân đánh gãy cảm kích của Cơ Soái: “Trước ra chủ ý, đối với Hải Hậu, chúng ta là giết hay thả.”
“Thả, bảo Trần Già.”
Cơ Soái so với Ngụy Quân càng thêm quyết đoán.
Điều này làm cho Ngụy Quân bất ngờ không kịp đề phòng.