Chơi nàng (3)
Nàng vỗ vỗ bả vai Trần Già, an ủi: “Trần tông chủ không phải thất vọng. Ngươi còn trẻ tuổi, ta cam đoan với ngươi, ngươi rất nhanh sẽ thấy được bổn sái thực hiện lời hứa.”
“Rất nhanh?” Trần Già nghi ngờ nói.
Hải Hậu tự tin cười nói: “Đúng vậy, rất nhanh. Trong vòng ba tháng, chúng ta sẽ có được Càn quốc, ta rất tin tưởng về chuyện này.”
Trần Già có tình nhắc nhở: “Thời điểm chiến tranh vệ quốc vừa mới bắt đầu, tiền bối của ngươi cũng chẻ tre như thế. Nói qua ba tháng diệt vong Đại Càn, sau đó bị Đại Càn đuổi ra ngoài.”
“Đừng so sánh ta với đám người ngu xuẩn kia. Ta với bọn họ không giống nhau.” Hải Hậu nói: “Bọn họ chỉ biết đánh trận, căn bản không hiểu được việc lấy đại cục làm trọng. Trần tông chủ, ngươi có thể mỏi mắt mong chờ.”
Hải Hậu tự tin không phải tin đồn vô căn cứ.
Nàng có chuẩn bị.
Sau khi cảm tạ Trần Già, nàng bắt đầu bắt tay dựng lại cuộc gặp gỡ với Yêu đình, cùng với biểu hiện không thích hợp của Yêu Hoàng lần này.
Lúc này cùng Yêu hoàng hội đàm, tuy không có hoàn toàn thất bại nhưng mà Hải Hậu xem ra đã muốn huỷ bỏ đàm phán.
Địch ý của Yêu Hoàng với Tây đại lục không thể che dấu.
Hải Hậu không rõ ràng được địch ý này sinh ra như thế nào.
Đối với chuyện này, Hải Hậu có chút đau đầu, nhưng không quá quan trọng.
“Yêu đình… Vốn cũng là kẻ địch trong kế hoạch. Chẳng qua là xếp hạng đứng sau mà thôi Tuy rằng Yêu đình rất mạnh, nhưng sâu bên trong mâu thuẫn như tùng sinh, muốn xóa bỏ uy hiếp của bọn họ, cũng không khó khăn như tưởng tượng.”
Hải Hậu đầu tiên cho mọi người một viên thuốc an thần, trong chiến thuật coi rẻ kẻ địch.
Nghe thấy Hải Hậu nói như vậy, thủ hạ tướng lĩnh của nàng quả thật yên lòng.
Dù sao sự mạnh mẽ của Yêu Hoàn, đã xâm nhập lòng người.
Lúc trước Đao thần bị Yêu Hoàng đánh như Tam tôn tử vẫn rõ ràng trước mắt, làm cho người ta khó có thể quên.
Rất nhiều người đều lo lắng. Tuy Yêu Hoàng ở thế gian, nhưng đã có thực lực của thần, căn bản không thể địch lại được.
Làm kẻ địch với sự tồn tại như vậy, mười phần thử nghiệm dũng khí của bọn họ.
Nhưng trong mắt Hải Hậu, Yêu Hoàng quả thật uy hiếp không lớn.
“Yêu đình có thể lợi dụng rất nhiều mâu thuẫn, không đủ lo lắng. Trân Châu yêu vương và Hồ Vương có thù không đội trời chung, bổn soái giữ hắn lại, chính là hy vọng hắn đấu cùng Hồ Vương. Hiện tại xem ra, kế hoạch đã muốn thành.”
“Tuy Yêu Hoàng đứng ở một bên Hồ Vương, nhưng Trân Châu yêu vương cũng có tổ chức thành viên của mình. Mã Vương giao du rộng lớn với các yêu vương bên trong Yêu đình. Vân Vương mạnh mẽ trên đời ai cũng biết. Thành viên tổ chức của Trân Châu yêu vương cũng không phải là giấy. Trong lúc hắn và Hồ Vương khai chiến. Nhất định lưỡng bại câu thương.”
"Mà Ưng Vương có thể thừa cơ quật khởi, một nhà độc đại.”
“Tuy Yêu Hoàng là một cao thủ siêu cấp. Nhưng ở chính trị hắn rất Tiểu Bạch. Căn bản không có gốc chính trị, chế hành thuật cũng hoàn toàn là trình độ học sinh tiểu học, không có đe dọa gì.”
“Lúc này đây hắn để cho Ưng Vương điều tra chuyện Trân Châu thành, chính là một cái sai lầm siêu cấp siêu cấp siêu cấp lớn. Vừa đúng lúc chúng ta có thể lợi dụng, hoàn toàn có thể bám trụ vào tầm mắt Yêu Hoàng.”
“Chỉ cần chúng ta có thể giải quyết Càn quốc trong khoảng thời gian ngắn, Yêu đình tự nhiên càng không dám hành động thiếu suy nghĩ.”
Hải Hậu đem tất cả phân tích rõ ràng minh bạch, hơn nữa có lý do.
Thủ hạ của nàng cũng cho rằng không có tật xấu gì.
Dù sao hiện tại bọn họ ai cũng không thể tưởng được, ý tưởng Yêu vương cùng Tây đại lục khai chiến thậm chí đánh tới bản thổ Tây đại lục.
Chuyện này không khoa học.
Trừ phi mở Thiên Nhãn, bằng không bọn họ khẳng định không đoán được.
Bỏ chuyện Yêu đình sang một bên, trọng điểm nghiên cứu của Hải Hậu vẫn là Đại Càn.
“Lúc này đây chúng ta làm thất bại kế hoạch của Đại Càn, bọn họ khẳng định còn có thể ngóc đầu quay trở lại.”
“Nhưng chúng ta cũng không thể bị động. Phòng thủ tốt nhất chính là tiến công.”
“Chỉ cần chúng ta tiến công đánh bọn họ không ngẩng đầu lên được, bọn họ khôg thể tạo thành uy hiếp với chúng ta.”
Lý luận của Hải Hậu không có tật xấu gì.
Nhưng phía dưới rất nhanh có người nhấc tay.
Hải Hậu gật gật đầu, rồi nói: “Nói.”
“Nguyên soái, ta đồng ý với quan điểm của ngài, nhưng ta nghĩ nên nhắc nhở ngài một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Hậu cần chúng ta theo không kịp. Muốn cùng Càn quốc khai chiến, tốt nhất vận dụng vật tư lấy được từ chiến lược Trân Châu thành. Nếu không chúng ta căn bản không thể cùng Càn quốc triển khai quy mô chiến đấu cỡ lớn.”
Tục ngữ nói không sai. Đại pháo nhất vang, hoàng kim vạn lượng.
Không có tiền vô pháp đánh trận.
Mặc dù năm đó quân đội con thỏ cũng cần đòi tiền.
Huống chi Tây đại lục là tác chiến băng biển vượt châu.
Đường số mệnh tiếp viện bọn họ quá mức dài, xảy ra vấn đề này là chuyện rất bình thường.
Lúc trước Ngụy Quân nói Hải Hậu không dùng tâm tư gì, chỉ trực tiếp dũng mãnh hừng hực chiến ý lao về phía trước chiến đấu mới đúng là Hải Hậu đáng sợ chân chính.
Trên thực tế, Hải Hậu thật ra cũng muốn làm như vậy.
Nhưng nàng không làm được.
Đánh trận cũng không phải là chuyện vỗ ót là có thể quyết định. Nó liên kết giữa rất nhiều mắc xích, vấn đề cần suy xét phi thường phức tạp.
Vấn đề Hải Hậu gặp phải là, hiện tại trong tay nàng có tiền.
Những vật phẩm quý trọng như vàng bạc châu báu lại không có địa phương dùng.