Chơi nàng (2)
Trần Già rất có nhãn lực tâng bốc: “Nguyên soái cười cái gì?”
Hải Hậu cười to nói: “Ta cười Yêu Hoàng kia vô mưu. Cơ Trường Không thiếu trí. Cơ hội trời ban như thế, cũng không thể thắng. Tới cả thiên mệnh đều đổ về bổn soái.”
“Ta cười Yêu Hoàng vô mưu, Cơ Trường Không thiểu trí. Cơ hội trời ban như thế, cũng không thể thắng, tới cả thiên mệnh cũng về bổn soái.”
Nghe thấy Hải Hậu nói như vậy, tâm tình Trần Già mười phần vi diệu.
Chỉ dựa vào ngươi, còn thiên mệnh nghiêng về.
Ta đây nằm vùng thành lão đại địch quân, có lẽ là đứa con rơi của thiên mệnh.
Lần này không cần Cơ Soái muốn động Hải Hậu, Trần Già hoàn toàn có thể đưa Hải Hậu vào hố chết.
Đúng vậy, hố chết…
Tuy rằng Cơ Soái nói muốn giết Hải Hậu, phải có thực lực của thần. Nhưng Trần Già thực cảm thấy chuyện này có khó khăn không lớn.
Nếu Đại Càn thật sự muốn giết Hải Hậu, hoàng thất có thể thoải mái hoàn thành chuyện này.
Dù sao Càn đế đều nói qua. Nếu Hoàng thất vận dụng nội tình, có thể giết chết hai toà thần.
Huống hồ bản thân Hải Hậu không phải thần.
Giết nàng căn bản không khó như giết thần.
Về chuyện tình này, Đại Càn trải qua một lần. Liên minh người tu chân cũng trải qua một lần, cho nên bao gồm cả Trần Già, bọn họ cũng không cảm thấy không thể đánh thắng thần minh.
Hải Hậu liền càng không phải.
Đương nhiên, tuy trong lòng trào phúng, ngoài mặt Trần Già vẫn thuận theo Hải Hậu nói: “Nguyên soái quả thật là được thiên mệnh nghiêng về. Lúc này đây Yêu đình và Đại Càn liên thủ, không nói đến có thể làm nguyên soái chạy ra được đường sống, còn có thể chuyển bại thành thắng. Tất cả là nhờ sự tài tình của nguyên soái.”
“Không, ngươi cũng phát huy tác dụng rất lớn.”
Ánh mắt Hải Hậu nhìn về phía Trần Già tràn ngập thán thưởng.
“Nếu không có ngươi, lúc này đây bổn soái sẽ không dễ dàng vượt qua ải khó khăn như vậy. Tây đại lục chúng ta cũng sẽ không có khả năng dễ dàng phản công trong thất bại. Trần tông chủ, ngươi có được sự hữu nghị và cảm kích của bổn soái, ngươi vĩnh viễn là bằng hữu của chúng ta.”
Trần Già không biết, nhưng mà chuyện đoán được là thật. Hải Hậu không phải nuôi dưỡng hắn như một cái lốp dự phòng.
Một người có địa vị cao như Hải Hậu, để cho nàng cẩu thả như Lục Nguyên Hạo kia là không có khả năng. Chẳng qua chuẩn bị nhiều thêm hai tay khẳng định không sai được.
Trước khi đi gặp Yêu Hoàng, Hải Hậu cũng cho rằng không có gì nguy hiểm, nhưng nàng vẫn đem theo Trân Châu yêu vương.
Hiện tại cũng giống nhau.
Tuy nhiên Hải Hậu tín nhiệm Trần Già, không cho rằng Trần Già sẽ vi phạm minh ước của bọn họ. nhưng Hải Hậu khẳng định không thể để tính mạng bản thân mình đều ký thác ở trên người Trần Già.
Cho nên nàng có lốp dự phòng.
Cũng đã phái người nhìn chằm chằm Trần Già.
Trần Già vẫn không có phản ứng, nàng liền đánh cược một ván.
Sự thật chứng minh, Trần Già quả thật đáng để tín nhiệm.
Từ nay về sau Hải Hậu có thể yên tâm tín nhiệm Trần Già nhiều hơn nữa.
“Trần tông chủ, ngươi có nhu cầu gì? Bổn soái tri ân báo đáp. Chỉ cần bổn soái có thể làm được, bổn soái nhất định làm ngươi thỏa mãn.”
Trần Già trừng mắt nhìn, nhưng thật ra cũng không có giấu gì, nói thẳng ra thỉnh cầu của mình: “Ta muốn giết chết Nguyên Minh chủ, tế điện Trần tông chủ, cũng tế điện chân thần đại nhân.”
Trần Già lập lời thề. Muốn giết chết Nguyên Minh chủ, chuyện tình này Hải Hậu đã biết.
Nghe thấy Trần Già nói như vậy, Hải Hậu cũng không cảm thấy kì quái.
Nàng mỉm cười, thấp giọng nói: “Trần tông chủ, bên ngoài ta không thể cùng ngươi cam đoan. Nhưng nói ra lý do ta có thể cho ngươi một câu trả lời chắc chắn. Chúng ta nguyện ý cùng ngươi kết giao bằng hữu. Đợi đến lúc nào đó thời cơ chính mùi, ta sẽ giúp ngươi đối phó Nguyên Minh chủ.”
Lời Hải Hậu nói là thật, cho nên giọng điệu của nàng mười phần chân thành.
Trần Già cũng tin tưởng Hải Hậu không có lừa mình.
Bởi vì không cần phải vậy.
So với Liên minh người tu chân mạnh mẽ nhưng căn bản khống chế không được, khẳng định là Trường Sinh tông thế đan lực độc càng dễ dàng bị Tây đại lục khống chế.
Loại thế lực giống như Tây đại lục, tìm minh hữu đều có một đặc điểm chung:
Sợ ngươi sống không tốt, lại sợ ngươi sống quá tốt.
Nếu so với ta chỉ kém một chút, lại có thể giúp được ta, vậy là tốt nhất.
Liên minh người tu chân đối với Tây đại lục mà nói, có chút sống quá tốt.
Tuy rằng trên danh nghĩa Liên minh ngươi tu chân đã bị diệt. Nhưng phần lớn người tu hành chỉ cần tồn tại, đối với Tây đại lục mà nói chính là uy hiếp lớn nhất. Đương nhiên Tây đại lục sẽ không cho rằng Liên minh người tu chân đã mất đi sự uy hiếp.
So sánh xuống, Trường Sinh tông nhỏ bé hơn.
Dù sao thời điểm Trường Sinh tông cường thịnh, chẳng qua cũng là một trong mười tông môn sáng lập Liên minh người tu chân.
Hoàn mỹ phù hợp với minh hữu mà Tây đại lục cần tìm, kém hơn so với Tây đại lục, không thể tạo uy hiếp với Tây đại lục, lại có năng lực giúp Tây đại lục.
Không thể thích hợp hơn nữa.
Cho nên Hải Hậu thật sự nguyện ý giúp Trần Già giết chết Nguyên Minh chủ.
Chỉ tiếc.
Trong lòng Trần Già than nhẹ.
Hắn bắt được trọng điểm.
Hải Hậu nói là đợi đến ngày nào đó thời cơ chính mùi.
Trần Già biết, thời cơ chính mùi mà Hải Hậu nói chính là sau khi Tây đại lục đánh bại Đại Càn.
Khi đó Tây đại lục có thể qua cầu rút ván với loại minh hữu như Nguyên Minh chủ.
Chỉ là, đó không phải tương lai Trần Già mong muốn.
Hắn cũng không muốn chờ.
Đối với suy nghĩ của Trần Già, Hải Hậu đương nhiên cũng có thể đoán được.