Liệp quốc (2)
Tứ hoàng tử hiển nhiên cũng không biết ý nghĩ của Cơ Soái.
Cơ Soái nhìn Tứ hoàng tử, ánh mắt sáng quắc, trong lòng kích động.
Tứ hoàng tử muốn làm một phiếu lớn cho Hải Hậu.
Nhưng Cơ Soái nghe Tứ hoàng tử nói xong, lại muốn làm một phiếu lớn hơn.
Có lẽ có thể mượn dùng cơ hội lần này, để Tây đại lục và hoàng tộc cùng nhau chôn ở bên trong.
Một mũi tên trúng hai đích, cớ sao mà không làm?
Ý nghĩ của Tứ hoàng tử rất đơn thuần.
Hắn đã nghĩ lừa Hải Hậu một vố thật lớn, sau đó Đại Càn nhân cơ hội này đánh một trận thật lớn.
Cái này đủ để hắn chém gió cả đời.
Hơn nữa vốn ban đầu này cũng có thể ăn cả đời.
Nhưng mà Cơ Soái so với Tứ hoàng tử càng tiếp được ý chí, muốn cũng càng thêm lâu dài.
Ý nghĩ Tứ hoàng tử còn dừng lại ở mặt suy nghĩ.
Muốn chuyển hóa thành tình huống thực tế, trung gian còn có một đoạn đường phải đi.
Mà Cơ Soái đã suy xét, như thế nào liền biến ý nghĩ của Tứ hoàng tử thành sự thật.
Mặt khác, Cơ Soái đối với hoàng tộc, cũng không có một chút hảo cảm.
Tây đại lục đương nhiên muốn đánh.
Nhưng mà nếu có thể mượn dùng cơ hội lần này để vùi hoàng tộc cùng Tây đại lục thành một khối, vậy Đại Càn liền thật sự thắng lợi hoàn toàn.
Trước khi Tứ hoàng tử xuất hiện, Cơ Soái cảm thấy đây chỉ là nói nhảm mà thôi, căn bản không có khả năng.
Nhưng Tứ hoàng tử đề nghị, Cơ Soái ý thức được loại chuyện này có thể làm.
Dù sao loại đề nghị này, là Hải Hậu đề xuất.
Nếu hoàng tộc dẫn đầu giơ lên phản kỳ, phản bội Đại Càn, vậy địa vị và uy vọng của hoàng tộc Đại Càn ở trong lòng dân chúng sẽ hoàn toàn ngã xuống đáy cốc.
Đầu óc Cơ Soái xoay chuyển rất nhanh, nhưng tất cả chuyện này, hắn cũng không báo toàn bộ cho Tứ hoàng tử biết.
Dù sao Tứ hoàng tử cũng là người trong hoàng tộc.
Cơ Soái chỉ là nói với Tứ hoàng tử: “Điện hạ yên tâm, Hải Hậu cần vài thứ kia, bổn soái sẽ thay người dự trù.”
Tứ hoàng tử mừng rỡ: “Vậy đa tạ Cơ Soái.”
Bản thân hắn thực ra cũng có thể làm tốt.
Nhưng hắn đi làm trù bị, khẳng định không thể gạt được an toàn ti, chuyện tình này sẽ muốn truyền đi càng rộng.
“Cơ Soái, ta trước làm bộ đáp ứng đề nghị của Hải Hậu, trước tiên đem tiền tài Tây đại lục lừa gạt đến rồi nói sau.”
Tứ hoàng tử hưng trí bừng bừng.
Nhưng Cơ Soái rất nhanh liền hất cho hắn một bát nước lạnh.
“Điện hạ, ngươi không thể làm bộ đáp ứng đề nghị của Hải Hậu, ngươi cần phải thật sự đáp ứng đề nghị của Hải Hậu.”
Tứ hoàng tử: “…Cơ Soái, ý của ngươi là?”
“Ngươi muốn đi một chuyến đến bên kia Hải Hậu, hoàn toàn thủ tín cho nàng, như vậy nàng mới hoàn toàn mắc mưu.”
Cơ Soái không có cất giấu, mà là lựa chọn phân tích một năm một mười cùng Tứ hoàng tử để giải nghĩa.
“Hải Hậu không phải kẻ ngốc, nếu Tứ hoàng tử ngươi chậm chạp bất động thân, nàng tất nhiên sẽ hoài nghi. Lúc này, kế hoạch ban đầu của ngươi liền xuất hiện vấn đề. Hải Hậu cũng sẽ đúng lúc ý thức được không thích hợp. Chúng ta không thể xem thường cảnh giác Hải Hậu.”
Tứ hoàng tử không thể phản bác.
Hắn đến cuối cùng vẫn là thiếu kinh nghiệm thực chiến.
Ý tưởng tốt lắm, nhưng ý tưởng hắn đều là bay trong không trung, căn bản không có đáp xuống đất. Cho nên, một khi hành động hẳn lên, không có hiệu quả, hắn cũng không có nắm chắc.
Nghe Cơ Soái nói như vậy, Tứ hoàng tử cũng ý thức được mình quá ngây thơ rồi.
Hải Hậu cũng không phải là ngu ngốc, sai có thể tùy ý để hắn lừa.
“Cơ Soái, ý của ngươi là ta đi đến bên kia Hải Hậu, nàng mới có thể hoàn toàn tin tưởng thành ý của ta, chúng ta sắp xếp chiến thuật đầu độc cũng mới có thể thành công.”
Cơ Soái lắc đầu nói: “Chỉ có một mình ngươi cũng không được.”
Tứ hoàng tử: “???”
Cơ Soái nhắc nhở nói: “Hải Hậu không phải là cho ngươi đi chiêu binh mãi mã sao? Nhất là mượn sức người trong hoàng thất.”
Tứ hoàng tử nhíu mày nói: “Ta chỉ làm bộ đầu hàng. Cơ Soái, ta không tính đầu hàng thật sự, càng sẽ khong chủ động giúp bọn hắn chiếu nạp hiền sĩ.”
“Điện hạ, ngươi không phải là chiêu nạp hiền sĩ cho bọn hắn, ngươi là thay hoàng tộc rửa sạch bại hoại.”
Cơ Soái lưỡi xán hoa sen, nói đen thành trắng.
“Điện hạ, chính ngươi ngẫm lại, tình hình Tây đại lục đang khai chiến với Đại Càn chúng ta, ngươi thay Tây đại lục chao mời hoàng tộc Đại Càn. Nếu cái này có người đáp ứng, vậy ngươi này có phải là bại hoại của hoàng tộc không? Có phải bại hoại Đại Càn không?”
Tứ hoàng tử chỉ có thể gật đầu.
Rất bại hoại.
Thì phải là phản quốc.
Cơ Soái khẽ cười nói: “Vậy điện hạ bắt được những người này, chẳng phải là một công lớn sao? Thật sự để cho bọn họ giấu sau lưng hoàng tộc, hoàng thất vì ngụy trang bảo hộ bọn họ, Đại Càn mới thật sự nguy hiểm. Tìm ra tất cả bọn họ, gom lại cùng nhau, giết chết bọn họ, sẽ tăng cười thực lực Đại Càn chúng ta.”
Tứ hoàng tử bị thuyết phục.
“Cơ Soái ngươi nói có lý.”
Đừng nhìn Tứ hoàng tử đánh lén Đỗ Uy là một niềm vui, nhưng không phải là hắn ngưu bức mà là Ngụy Quân ngưu bức.
Nữ thần trí tuệ cho Đỗ Uy số chết, Tứ hoàng tử lại hiệp Ngụy Quân làm Tây đại lục. Đỗ Uy cũng không có cách nào, cho nên nhìn qua chỉ có thể tùy ý cùng Tứ hoàng tử đắn đo.
Nhưng trên thực tế, năng lực Tứ hoàng tử cũng không đến cái cấp bậc kia.