Nói lời nhát gan nhất, ra chiêu tàn nhẫn nhất (1)
Hắn không sợ lưu lại Đại Càn sẽ gây bất lợi đối với hắn, dù sao hai quân giao chiến không chém sứ thần. Điểm quy củ này, Đại Càn vẫn sử dụng.
Hẳn chỉ là cảm thấy hiện tại là lúc hắn công thành lui thân.
Tứ Hoàng tử đối với chuyện này gật gật đầu, rồi nói: “Lão Đỗ ngươi là người tốt. Quả thật hẳn nên nhanh chóng rút khỏi. Tin tưởng ngày sau chúng ta còn có thể tiếp tục hợp tác.”
Hợp tác trong lời Tứ Hoàng tử, là chờ Tây đại lục chiến bại. Đỗ Uy là đại biểu đến đầu hàng của Tây đại lục.
Sau đó hắn hy vọng đến lúc đó, bản thân làm đại biểu tiếp nhận đầu hàng.
Sau đó cùng Đỗ Uy thương lượng điều kiện đầu hàng cụ thể của Tây đại lục, tỷ như tiền đền bù chiến tranh gì đó.
Ở phương diện này, Tứ Hoàng tử cảm giác mình rất có thiên phú.
Ăn, ngủ, vặt lông dê Đỗ Uy.
Tứ Hoàng tử cảm thấy mình khẳng định có thể đảm nhiệm phần nhiệm vụ này.
Cho nên hắn chân thành hy vọng Đỗ Uy có thể sống đến ngày Tây đại lục đầu hàng.
Nếu đổi một đối tượng đàm phán khác, Tứ Hoàng tử sẽ không nắm chắc có thể đối phó đối phương.
Đỗ Uy nếu biết Tứ Hoàng tử xem nhẹ mình như vậy, nhất định sẽ liều mạng với Tứ Hoàng tử.
Đáng tiếc hắn không biết.
Nghe được Tứ Hoàng tử quan tâm đến an nguy của hắn, Đỗ Uy còn có chút cảm động.
“Điện hạ, mặc dù ngươi thường xuyên không làm chuyện người làm, nhưng ngươi vẫn có vài phần người. Lại còn biết lo lắng cho ta.” Đỗ Uy cảm khái.
Tứ hoàng tử: ". . ."
Được rồi, xem ở bản cung nhổ nhiều lông dê của ngươi như vậy, bản cung sẽ không phản bác ngươi.
“Lão Đỗ, lại cho ta vài món bảo bối.”
Lời nói của Tứ Hoàng tử rất lưu loát tự nhiên.
Mặt Đỗ Uy đều tái rồi.
“Ngươi còn muốn?”
Tứ Hoàng tử “Bốp” một tiếng, ném cho Đỗ Uy một cái danh sách.
“Ta đã thuyết phục sáu dòng họ hoàng thất, ngươi tự xem mà làm đi, có cần thêm đầu tư hay không? Nhóm người này đều không có giới hạn, chỉ cần ngươi trả thù lao, ta có thể lừa bọn họ thành phản tặc phản quốc.”
Đỗ Uy nhìn cái tên trong danh sách, cắn chặt răng.
Tuy rằng Tứ Hoàng tử thực sự tham lam, hắn cũng biết mỗi lần Tứ Hoàng tử tìm hắn đòi tiền bản thân đều lấy hơn nửa. Nhưng hắn không thể không thừa nhận, Tứ Hoàng tử thật sự có thể làm được việc.
Nhưng người Tứ Hoàng tử mượn sức, đều là thành viên hoàng tộc chính nhi bát kinh, hơn nữa còn là đích hệ.
Là loại Bảo hoàng đảng luôn khăng khăng một mực trung thành.
Chỗ tiền này tiêu đáng.
Cho nên, tuy rằng thịt đau, nhưng Đỗ Uy vẫn lựa chọn thêm đầu tư.
“Điện hạ, ngươi sẽ trở thành đệ nhất thủ phủ của Đại Càn.” Đỗ Uy có chút nghiến răng nghiến lợi.
Tứ Hoàng tử mỉm cười nói: “Vậy cũng phải cảm tạ ngươi đã hào phóng. Lão Đỗ, ngươi yên tâm, sau lưng thành công của ta, tất cả đều là bóng dáng ngươi.”
Đỗ Uy ném cho Tứ Hoàng tử hai túi không gian, sau đó xoay người bước đi.
Nếu không đi, hắn cảm giác mình sắp chảy máu não.
“Lão Đỗ, một đường thuận lợi, hợp tắc vui vẻ.”
Tứ Hoàng tử cười tủm tỉm khoát tay áo với Đỗ Uy.
Sau đó lấy một phần mười tài vật từ trong túi khong gian ra, lẩm bẩm: “Bao nhiêu đây, cũng đủ cho đám sâu mọt này ăn no. Còn lại đưa cho Cơ Soái, bổ sung quân phí cho Đại Càn. Đây cũng là công của bản cung. Còn lại một nửa, là thù lao mạo hiểm của bản cung.”
Tứ Hoàng tử nghiêm túc.
Tự mình tham một nửa, tặc không thể đi tay không, cũng không thể làm không công được.
Nộp lên một nửa của một phần chín, xem như cống hiến vì quốc gia.
Sau đó lấy một phần mười đi thu mua những sâu mọt kia. Đẩy bọn họ đi, cũng được xem là cống hiến vì quốc gia.
Từng hành vi cử chỉ của Tứ Hoàng tử, khẳng định không so được với vô tư trả giá của thành viên Thiết huyết cứu quốc hội, nhưng anh hùng luôn là số ít.
Có thể làm đến bước như Tứ Hoàng tử, cũng đã đáng giá được tán thưởng.
Ngụy Quân cũng thực tán thưởng Tứ hoàng tử.
“Lại có thể là đồng học tri kỷ ám sát ta, thật là tri kỷ của ta mà.”
Không thể không nói, Bạch Khuynh Tâm thật sự có năng lực.
Nguỵ Quân cũng không biết Bạch Khuynh Tâm làm như thế nà, nhưng Bạch Khuynh Tâm đã tra được hung phạm đứng sau màn ám sát hắn – Tứ Hoàng tử.
Biết đợc thân phận của hung thủ sau màn, Nguỵ Quân cho Tứ Hoàng tử một like thật to.
Bạch Khuynh Tâm muốn lập tức bắt Tứ Hoàng tử, nhưng bị Nguỵ Quân cự tuyệt.
Thật vất vả mới có một người muốn giết hắn, còn nguyện ý hành động. Người như thế sao có thể bắt được chứ?”
Phải cầu nguyện chúc phúc cho hắn.
Nghĩ đến đây, Nguỵ Quân chắp hai tay lại, thành tâm cầu nguyện cho Tứ Hoàng tử: “Cần phải phù hộ mọi chuyện Tứ Hoàng tử muốn làm đều thành!”
Chúc phúc đến từ Thiên Đế.
Khẳng định vững chắc.
Nguỵ Quân thực chờ mong ngày Tứ Hoàng tử sự thành sau đó giết chết hắn.
Tứ Hoàng tử, cố lên, không từ bỏ, không bỏ cuộc, ngươi nhất định sẽ thành công.
Nguỵ Quân thực chờ mong biểu hiện của tri kỷ đồng học.
Sau đó. . .
Tứ hoàng tử công khai phản quốc.
Thiên hạ khiếp sợ.
Ngụy Quân cũng phát ngốc.
Tình huống gì thế?
Đây là chuyện hắn chưa từng tưởng tượng.
...
Tứ hoàng tử công khai phản quốc.
Sau khi Nguỵ Quân phát ngốc với tin tức này, thậm chí có chút áy náy.
Hắn đang hoài nghi một sự kiện:
Thằng nhãi này không phải là bị mình chúc phúc cho chạy đi chứ?
Tuy rằng Nguỵ Quân thực hy vọng Tứ Hoàng tử có thể giết chết hắn. Nhưng tuyệt đối không phải lấy phương thức này.