Nói lời nhát gan nhất, ra chiêu tàn nhẫn nhất (2)
Lúc này, Nguỵ Quân có chút hối hận vì đã chúc phúc cho Tứ Hoàng tử.
Nguỵ Quân đều phát ngốc, có thể nghĩ chuyện này tạo thành chấn động đối với những người khác ra sao.
Có thể nói, Đại Càn ngoại trừ ba người đầu sỏ, những người khác còn chưa thể phục hồi tinh thần thì tất cả đã phát sinh rồi.
Hơn nữa, Tứ Hoàng tử còn không chỉ phản bội một người.
Hắn thế mà dẫn theo một đống người.
Hơn nữa, đều là thành viên hoàng tộc.
Chuyện này kéo theo lực ảnh hưởng không ngừng lên men.
Dân chúng Đại Càn bùng nổ.
Dư luận một mảng xôn xao.
“Quốc sỉ.”
“Làm ta còn tưởng rằng Tứ Hoàng tử thay đổi triệt để.”
"Rác rưởi."
"Quân bán nước."
“Hoàng thất vốn phải được quét hết vào thùng rác.”
“Sỉ nhục, là nỗi sỉ nhục của toàn bộ Đại Càn chúng ta.”
“Bắt buộc phải điều tra toàn bộ hoàng thất, vì sao bên trong hoàng thất có nhiều phản đồ như vậy?”
…
Nguỵ Quân chú ý một chút, từ đầu đế đuôi, dường như toàn bộ báo chí đều phun trào rồi.
Không chỉ trên giấy.
Quán trà, kỹ viện, Tượng Cô quán, tửu lâu. . .
Toàn bộ những nơi ngươi có thể công khai, hiện tại đều bị dân chúng Đại Càn lòng đầy căm phẫn bao vây.
Hơn nữa cảm xúc của mọi người đều giống nhau:
Trời tru quốc tặc.
Hoàng tộc đáng chết.
Nhất định phải tra rõ đến cùng, tuyệt không nuông chiều.
Đối với quân bán nước, có một người giết một người, tuyệt không nương tay.
Nhìn thấy phản ứng muôn miệng một lời như thế, Nguỵ Quân có chút phục hồi tinh thần.
"Giống như có chút không thích hợp."
Ngụy Quân đương nhiên không ngốc.
Hắn ngửi được mùi không thích hợp.
Không chỉ là Ngụy Quân, Bạch Khuynh Tâm cũng ngửi được.
“Đúng là có điểm không thích hợp, sao Tứ Hoàng tử phản bội được?”
Về kế hoạch “Liệp quốc”, chỉ có ba bị đầu sỏ biết, đây là tuyệt mật Đại Càn.
Từ Càn đế, Đại Hoàng tử, đến những người khác, ai cũng không được tiết lộ.
Từ phương diện này mà nói, ba đầu sỏ Đại Càn quả thật đều có thể xưng là phản tặc.
Bọn họ một điểm tôn trọng đối với hoàng tộc cũng không có.
Hơn nữa rõ ràng chính là nhắm vào hoàng tộc.
Đương nhiên, Bạch Khuynh Tâm cũng là một thành viên bị giấu diếm.
Nhưng Nguỵ Quân và Bạch Khuynh Tâm đều thuộc loại có thiên phú dị bẩm. Nguỵ Quân chỉ dựa vào năng lực của mình thi được Trạng Nguyên, Bạch Khuynh Tâm ở phương diện tra án lại là độc bộ thiên hạ.
Có một số chuyện có thể giấu diếm được những người khác, nhưng không thể gạt được bọn họ.
Đây là song trọng áp chế của chỉ số thông minh và thiên phú.
Bạch Khuynh Tâm tiếp tục nói: “Muốn nói Tứ Hoàng tử một người có thể lặng yên không tiếng động lẩn trốn còn có thể tin tưởng được. Nhưng thêm những hoàng tộc này…thực sự cho rằng Giám Thiên Kính ăn phân sao?
Tây đại lục không hiểu nội tình triều đình Đại Càn.
Nhưng Bạch Khuynh Tâm nàng không phải không hiểu.
Huống hồ, ba đầu sỏ đến cùng có bao nhiêu cảnh giác, cũng không phải người bình thường có thể hiểu hết.
Ở trong mắt rất nhiều người bao gồm Hải Hậu, ba đầu sỏ cũng chỉ là lợi hại bình thường.
Dù sao từ lúc Hải Hậu tham chiến đến nay, liên tiếp chiến thắng.
Hơn nữa đã qua ngần ấy năm, Đại Càn cũng rất xuống dốc, căn bản không nhìn ra được trình độ của ba đầu sỏ.
Nhưng trong mắt Bạch Khuynh Tâm, ba đầu sỏ tuyệt đối không phải lợi hại thông thường.
Mà là đặc biệt lợi hại.
Mấy năm qua Đại Càn xuống dốc do nhiều nguyên nhân.
Dẫn theo cái hố to như Càn đế, ba đầu sỏ có thể làm đến bước này, đã thực siêu phàm rồi.
Đổi lại là ai đều rất khó làm tốt, trừ phi ngươi để Nguỵ Quân lên.
Dựa vào trình độ như Tứ Hoàng tử…muốn ở dưới mí mắt ba đầu sỏ làm những việc này?
Bạch Khuynh Tâm tuyệt đối không tin có thể phát sinh chuyện như vậy.
Ngụy Quân cũng không tin.
Hắn có chút suy nghĩ: “Tương kiền trộm thư? Chu Du đánh Hoàng Cái – một người nguyện đánh, một người nguyện chịu?”
“Nguỵ Quân ngươi đang nói cái gì?” Bạch Khuynh Tâm không hiểu.
Nguỵ Quân bình tĩnh nói: “Không có việc gì, chúng ta tiếp tục quan sát, trước không biểu đạt thái đội.”
Nếu ý thức được không thích hợp, Nguỵ Quân cũng không nóng nảy.
Hắn cũng không ngốc đến nỗi bây giờ nói ra nghi hoặc của mình.
Nếu thật là quân đội có kế hoạch gì đó với Tứ Hoàng tử, hắn tuỳ tiện nói ra sẽ trở thành quân bán nước.
Bế quan xem biến.
Giống với Bạch Khuynh Tâm, Nguỵ Quân cũng có tin tưởng vững chắc với ba đầu sỏ của Đại Càn.
Loại cục diện này, Nguỵ Quân tin tưởng nhóm bọn họ có thể ứng phó.
Mà chuyện phát sinh kế tiếp, lại xác minh suy đoán của Nguỵ Quân.
Đại Càn quan phương rất nhanh đã tuyên bố, Tứ Hoàng tử phản quốc đã được tiến hành từ lâu.
Mặc khác, trước khi hắn phản quốc còn từng ám sát Nguỵ Quân.
Việc này vừa ra, xú danh của Tứ Hoàng tử trong thiên hạ càng thêm vang vọng.
Thanh danh và địa vị của Nguỵ Quân, hiện tại bất luận kẻ nào cũng không thể lay động.
Phàm là người muốn hại Nguỵ Quân, lập tức sẽ trở thành kẻ địch của thiên hạ.
Tứ hoàng tử làm được.
Hắn nháy mắt trở thành người đáng ghét nhất trong cảm nhận của dân chúng.
Tổ tông mười tám đời của hắn đều bị ân cần thăm hỏi một lần – cảm tạ Đại Càn huỷ bỏ bắt tội phát ngôn.
Tuy cũng không có bao nhiêu người thật sự dám mắng ngoài miệng, nhưng trong lòng ai cũng mắng không ít.
Đây cũng không phải thời điểm xú danh của Tứ Hoàng tử đỉnh phong.
Sau khi bày ra thân phận hung thủ sau màn mưu sát Nguỵ Quân, một chuyện khác Tứ Hoàng tử làm cũng được sáng tỏ:
Tứ Hoàng tử mang đi cho Tây đại lục không chỉ có vài tông lão hoàng tộc, còn có tài nguyên Tây đại lục đang có nhu cầu cấp bách.