Nói lời nhát gan nhất, ra chiêu tàn nhẫn nhất (3)
Vốn dĩ tiếp viện hậu cần của Tây đại lục đã nguy cơ cấp tốc.
Kết quả Tứ Hoàng tử đúng lúc bổ sung tiếp tế cho bọn họ.
Hắn thậm chí còn mở ra kho lương nơi nào đó của Đại Càn, làm một người Dẫn đường đảng vững chắc.
Ba đầu sỏ tung toàn bộ kịch.
Trả giá chính là Tứ Hoàng tử “hot” rồi.
“Hot” tột đỉnh.
Nếu ngôn ngữ có thể giết người, hiện tại Tứ Hoàng tử khẳng định đã bị thiên đạo vạn quả.
Nhưng thật đáng tiếc, Tứ Hoàng tử lúc này còn đang chén lớn uống rượu, khối lớn ăn thịt.
Hải Hậu mang theo cao tầng của Tây đại lục, long trọng chiêu đãi Tứ Hoàng tử. Cho Tứ Hoàng tử chế độ lễ ngộ cao nhất.
“Điện hạ, đồ ăn hôm nay có hợp khẩu vị của ngài không?”
Nhìn thấy Tứ Hoàng tử ăn ngon như vậy, tâm tình Hải Hậu cũng tốt.
Phản ứng của Đại Càn nàng luôn chú ý.
Tất cả đều nằm trong lòng bàn tay.
Đúng như nàng đã dự đoán trước, sau khi Tứ Hoàng tử đổ về hướng bọn họ, thì đã không còn đường để lui.
Chuyện này tương đương với ý nghĩa Tứ Hoàng tử phải dựa vào bọn họ.
Đương nhiên, tuy rằng như thế, Hải Hậu cũng không coi thường hay mặc kệ Tứ Hoàng tử.
Dù sao nàng nhằm vào Tứ Hoàng tử, cũng đã có sắp xếp và kế hoạch tiếp theo.
Tứ Hoàng tử mười phần hài lòng đối với sự ân cần chiêu đãi của Hải Hậu, gật đầu nói: “Nguyên soái là người có tâm, đáng tiếc, bản cung hiện tại cũng bị mắng thảm.”
Giọng điệu hắn có chút thổn thức.
Nhưng Hải Hậu không cho là đúng, khẽ cười nói: “Điện hạ không cần để ý, chẳng qua là một đám chó sủa mà thôi. Đợi cho chúng ta hoàn toàn đánh bại Càn quốc, những người hiện tại mắng ngài sẽ đổi thành vì ngài tán ca. Mọi sự trên thế gian này, đều là thắng làm vua thua làm giặc. Điện hạ ngươi đưa ra lựa chọn chính xác, lịch sử chỉ biết nhớ kỹ người thắng.”
Tứ Hoàng tử liếc mắt cổ quái nhìn Hải Hậu.
Người phụ nữ này tuổi không lớn, nhưng khẩu khí không nhỏ.
Đạo lý này thật ra cũng không tật xấu.
Chỉ là nếu Tây đại lục thua, không biết nàng còn có thể bình tĩnh như vậy hay không.
Trong lòng Tứ Hoàng tử trào phúng, ở mặt ngoài cũng trào phúng. Trước sau như một làm một người nam có suy nghĩ và hành động hợp nhất.
“Nguyên soái, chúng ta người sáng mắt không nói tiếng lóng, không nói mấy thứ quang minh chính đại nữa. Ta chỉ hỏi ngươi một câu, hứa hẹn của ngươi chuẩn bị bao giờ thực hiện?”
Tứ Hoàng tử nói là chuyện Tây đại lục sẽ giúp hắn kiến quốc.
Dựng thẳng lên chiêu bài, hấp dẫn Càn gian đến đầu quân. Sau khi được Cơ Soái chỉ điểm, Tứ Hoàng tử cho rằng đây chưa hẳn là một chuyện tốt.
Nếu những ngươi này vẫn tiếp tục che dấu, khoác lên mình tấm da người một nhà. Chờ thời điểm mấu chốt lại ra tay cản trở thì chuyện sẽ càng phiền toái.
Trước tiên bắt bọn họ lại trước, tìm cơ hội một lưới bắt hết. Nhọc một lần sướng cả đời, là phương pháp ít dùng sức nhất.
Chỉ là phương pháp này cần Hải Hậu hiệp trợ.
Tứ hoàng tử hy vọng Hải Hậu có thể tuân thủ hứa hẹn.
Sự thật chứng minh, Hải Hậu còn là một người tuân thủ lời hứa.
“Điện hạ không cần gấp gáp, ta đã dặn dò xuống. Trù bị cho việc kiến quốc đã bắt đầu từ trước khi ngài đến. Hiện tại nếu ngài đã đến đây, trước có thể chuẩn bị chiêu hiền nạp sĩ.”
“Chiêu hiền nạp sĩ”!
Sắc mặt Tứ Hoàng tử trở nên cổ quái.
“Chiêu một đám Càn gian mà thôi, vẫn là nguyên soái biết ăn nói.” Tứ Hoàng tử trào phúng nói.
Hải Hậu: ". . ."
Quả nhiên đúng như lời Đỗ Uy nói, thằng nhãi này một chút tiếng người cũng không nói.
Nhưng quân bán nước chân thật như vậy, đối với Tây đại lục mà nói không nhất thiết là một chuyện xấu.
Hải Hậu quyết định xem như không nghe thấy lời Tứ Hoàng tử.
Tứ Hoàng tử cũng không nói nhiều với Hải Hậu, dù sao bọn họ cũng không thân.
Tứ Hoàng tử thân với Đỗ Uy, đáng tiếc Đỗ Uy hiện tại đã trên thuyền lớn trở về nước.
Điều này làm cho Tứ Hoàng tử mười phần tiếc nuối.
Giao tiếp cùng Hải Hậu hắn không có kinh nghiệm, chỉ có thể vừa đi vừa sờ soạng.
Hắn hy vọng không cần quá khó khăn.
Mà chuyện đầu tiên phải làm, chính là nói thêm yêu cầu, nhổ thêm lông dê, chiếm thêm tiện nghi.
Đây cũng là kiến nghị Cơ Soái cho hắn.
Tứ Hoàng tử biết nghe lời phải.
“Nguyên soái, nhớ rõ phải tăng mạnh công tác canh gác cho ta. Ta làm nhiều việc thực xin lỗi Đại Càn, Đại Càn khẳng địng muốn phái người giết ta. Ta cũng không muốn vừa cảm giác tỉnh lại, đầu đã rơi xuống đất.”
Hải Hậu nở nụ cười: “Điện hạ yên tâm, chúng ta có phòng thủ kiên cố, không ai có khả năng có thể uy hiếp đến tính mạng của điện hạ.”
“Vậy thì tốt rồi.”
Tứ hoàng tử trong lòng nói dựa theo danh sách của Cơ Soái, ngươi sắp xếp những người này canh gác, thế nào cũng có người Đại Càn bên trong.
Ngươi phòng vệ càng nghiêm ngặt, ta rời khỏi càng thuận tiện.
Hiện tại Tứ Hoàng tử hy vọng độc dược chuẩn bị cho Tây đại lục nhanh chóng nổ, phát huy uy lực.
Nhưng khi độc dược còn chưa nổ, hoàng thất Đại Càn đã nổ trước.
Tứ Hoàng tử công khai phản quốc, chủ động làm Dẫn đường đảnh. Cộng thêm dẫn theo một đám thành viên hoàng tộc đầu nhập vào Tây đại lục, đủ loại hành vi, đều đưa hoàng tộc lên đầu sóng ngọn gió.
Bình thường dân chúng mặc kệ, không quản nhiều như vậy. Nhưng hiện tại bọn họ cho rằng hoàng tộc có vấn đề lớn, hẳn phải là tội liên đới.
Mà ba đầu sỏ vô thanh vô tức thêm dầu vào lửa, cổ vũ cho đầu ngôn luận này.
Cho nên hoàng thất Đại Càn bấp bệnh, lâm vào thế cục cực đoan bất lợi.