Nói lời nhát gan nhất, ra chiêu tàn nhẫn nhất (4)
Đến lúc này, Nguỵ Quân xem như đã hiểu, nhưng lại mê mang.
“Quả nhiên là ba cái Lang Gia bảng ở phía sau thao túng.”
Nhìn thấy ngôn luận trong miệng dân chúng và triều hướng dư luận, Nguỵ Quân chỉ biết sau lưng khẳng định có người thao túng.
Mục tiêu chỉ thẳng hoàng tộc.
Vậy người đứng phía sau màn sai sử không nói cũng biết.
Nhưng nếu như vậy, Tứ Hoàng tử phản quốc, thật sự chưa chắc là cạm bẫy.
Ba cái Lang Gia bảng sẽ không cố ý mượn dùng đề tài này để phát triển việc diệt trừ hoàng tộc chứ?
Nguỵ Quân luôn luôn chưa từng tín nhiệm nhân phẩm và tiết tháo của ba đầu sỏ.
Hắn tin tưởng nhóm bọn họ khẳng định có khả năng làm ra được loại chuyện này.
Đồng thời hắn cũng cho rằng, nếu Tứ Hoàng tử biết ba đầu sỏ chỉnh hoàng thất Đại Càn. Vậy Tứ Hoàng tử sẽ không phối hợp với ba đầu sỏ.”
Dù sao Tứ Hoàng tử cũng là người trong hoàng thất, hắn cũng không thể phối hợp với ba đầu sỏ móc đi căn cơ của mình được.
Loại giác ngộ này, những người khác có khả năng sẽ có, nhưng Tứ Hoàng tử thật sự không có.
Cho nên, Tứ hoàng tử hình như bị lừa rồi?
Hoặc rõ ràng chính là bị tính kế.
Nguỵ Quân có một ít suy đoán.
Vô luận là phỏng đoán nào đúng, đồng học tri kỳ hình như đều có chút thảm.
Đối với chuyện này, Nguỵ Quân vô cùng đau đớn.
Tri kỷ ngươi nên làm cho tốt công tác rất có tiền đồ là giết ta, cứ ép buộc bản thân đi làm chuyện khác. Ngươi có phải là khúc gỗ không chứ.
Hiện tại không phải hậu quả tới rồi sao?
Nguỵ Quân nhắm mắt cũng có thể đoán được, cơ hội tốt như vậy, ba đầu sỏ khẳng định không bỏ cược. Hoàng tộc xác định sẽ rơi vào tình huống khó xử.
Phán đoán của Nguỵ Quân là đúng.
Nhưng lại quá bảo thủ rồi.
Hoàng thất không chỉ rơi vào tình huống khó xử.
Thượng Quan Thừa Tướng đại biểu triều đình, đại biểu dân chúng, trực tiếp đặt câu hỏi với quản lý hoàng tộc Tông Nhân phủ Tông Chính.
Mà Cơ Soái đại biểu quân đội, cũng muốn hoàng thất cho một lời giải thích về việc Tứ Hoàng tử phản quốc.
Lục Khiêm là mạnh mẽ nhất.
Hắn trực tiếp đưa ra chứng cớ, để Lục Nguyên Hạo dẫn theo người của An toàn ti bắt vài thành viên hoàng thất có ý đồ gây rối, phát động chiến tranh.
Việc này vừa ra, cả triều lại xôn xao.
Hoàng thất lại có thể còn có cá lọt lưới.
Hơn nữa, bị An toàn ti thiết án.
Quan trọng nhất là, nhổ lên một cải củ sẽ mang theo bùn.
Vài thành viên hoàng thất bị Lục Nguyên Hạo mang đi lại khai thêm càng nhiều người.
Đến cuối cùng, An toàn ti đã dùng danh nghĩ nguy hại đến an toàn quốc gia, yêu cầu thành viên hoàng thất phối hợp điều tra.
Hoàng thất giận tím mặt, đương trường có người phát ngôn bữa bãi.
Sau đó bị Lục Nguyên Hạo quyết đoán trấn áp.
Hơn nữa là trấn chết.
Sau khi Nguỵ Quân thu được tin tức cũng bị doạ giật mình.
Tiểu Bàn hiện tại đã sát phạt quyết đoán như vậy rồi sao?
Sau đó hắn phát hiện Lục Nguyên Hạo bị doạ còn lợi hại hơn hắn.
Đương nhiên chạng vạng sẽ tìm hắn.
“Nguỵ đại nhân, xong đời, lần này thật xong đời rồi.”
“Làm sao vậy?” Nguỵ Quân có chút tò mò: “Không phải An toàn ti các ngươi đang chiếm thượng phuong sao? Đánh hoàng thất đến mức không ngẩng đầu lên được.”
Lục Nguyên Hạo cười khổ: “Nguỵ đại nhân, ngươi là người một nhà, ta cũng không gạt ngươi. Mấy vị hoàng thất chân chính cấu kết cùng Tây đại lục, muốn phát động chiến tranh đều đã bị Tứ Hoàng tử dẫn đi Tây đại lục rồi.”
Nguỵ Quân sửng sốt: “Vậy nhóm An toàn ti các ngươi bắt thành viên hoàng thất là chuyện gì xảy ra?”
Lục Nguyên Hạo buông tay nói: “Đây cũng không phải là thứ gì tốt, ngày thường lũng đoạn thị trường, khi nam hiếp nữ, không chuyện xấu gì không làm. Nếu không phải có xuất thân hoàng thất, khẳng định bị phán tử hình. Cho nên nghĩa phụ ám chỉ ta vu oan giá hoạ, trực tiếp chụp mũ phản quốc cấu kết Tây đại lục cho bọn họ. Sau đó cho bọn họ một cái danh sách, để bọn họ điểm chỉ xác nhận.”
Nguỵ Quân trực tiếp khen ngợi.
Cái gì gọi là quyền hoạn?
Tiền trảm hậu tấu, được hoàng quyền đặc biệt cho phép?
Đó chỉ là cái rắm.
An toàn ti căn bản không cần hoàng quyền đặc biệt cho phép, Lục Khiêm trực tiếp vu oan hãm hại, xuống tay với hoàng quyền.
Luận cảnh giới, không biết cao hơn Hán Hoa bao nhiêu.
“Tiểu Bàn, An toàn ti các ngươi thật lợi hại.” Nguỵ Quân tán thưởng nói.
Lục Nguyên Hạo ngửa mặt lên trời thởi dài: “Nguỵ đại nhân, ngươi đừng nói mát nữa, ta hiện tại thực đau đầu.”
"Ngươi đau đầu cái gì?"
Lục Nguyên Hạo buồn bã nói: “Việc đã đến nước này, không giết sạch hoàng thất rất khó xong việc nha.”
Nói lời nhát gan nhất, ra chiêu tàn nhẫn nhất.
Ở phương diện hạ thủ ngoan độc này, ngươi có thể hoàn toàn tin tưởng Lục Nguyên Hạo.
Thời điểm Ngụy Quân và Lục Nguyên Hạo nói chuyện phiếm, thành viên cuối cùng của tổ nhỏ ba người lúc trước – Bạch Khuynh Tâm cũng đến rồi.
Hiếm thấy, Bạch Khuynh Tâm không phải đến để tìm Ngụy Quân, mà là đến để tìm Lục Nguyên Hạo.
“Tiểu Bàn, ngươi sao lại trực tiếp giết người rồi?” Bạch Khuynh Tâm hỏi: “Thời điểm tin tức truyền đến ta bị dọa cho giật mình. Tốt xấu gì cũng là thành viên của hoàng thất, hoàng thất bên kia đều đã cáo trạng đến báo bệ hạ nơi này.”
“Bệ hạ” mà Bạch Khuynh Tâm nói, chỉ là Đại hoàng tử.
Nghe thấy Bạch Khuynh Tâm nói như vậy, trong mắt Lục Nguyên Hạo hiện lên một chút sát khí.
“Bọn họ thế mà còn định cáo trạng.”
Ngụy Quân vừa nghe đã biết, Lục Tiểu Bàn lại động sát tâm.
Lục ca ngoài xã hội, ra tay ngoan độc, không nói nhiều.
Động một chút liền muốn giết người.