Dưới công đường là kẻ nào cáo trạng bản quan (1)
Ngụy Quân cũng không quan tâm đến Lục Nguyên Hạo, chỉ là tò mò hỏi Bạch Khuynh Tâm: “Đại hoàng tử không phải còn đang bế quan sao?”
Đại hoàng tử tu luyện “Hoàng cực kinh thế thư” và các công pháp khác nhau. Tốc độ tu luyện có quan hệ rất lớn với vị trí hiện tại của hắn và quyền lực nắm giữ trong tay.
Đột nhiên lên làm hoàng đế Đại Càn, tu vi Đại Hoàng tử cũng bắt đầu tăng vọt.
Hắn đi bế quan, cũng là muốn đi tiêu hóa thực lực, đồng thời chân chính đưa ra quyền khống chế Đại Càn.
Đây là chuyện tốt đã nói từ sớm, là ăn ý của Đại hoàng tử, ba đầu sỏ, bao gồm cả Ngụy Quân.
Để cho Đại hoàng tử thượng vị, chính là để cho hắn đi làm con rối.
Đại hoàng tử cần hư danh, Đại Càn cũng cần một Hoàng đế bên ngoài hào nhoáng để cục diện nhìn qua không quá kịch liệt. Ngươi tốt, ta tốt, mọi người đều tốt.
Bình thường mà nói, trạng thái bế quan của Đại hoàng tử, không thể vì thành viên hoàng thất mà chủ trì công đạo mới đúng.
Bạch Khuynh Tâm giải thích: “Nghe nói hoàng thất đứng ngồi không yên, chuẩn bị đánh gãy chuyện bệ hạ bế quan, để hắn xuất quan chủ trì công đạo cho hoàng thất.”
“Quả nhiên, không giết sạch thành viên hoàng thất thì rất khó xong việc.” Lục Nguyên Hạo buồn bã nói: “Bệ hạ cũng là một nhân tố nguy hiểm.”
Vì an toàn của mình, Lục Nguyên Hạo đã suy nghĩ nên giết Hoàng đế như thế nào.
Ngụy Quân: “…”
Bạch Khuynh Tâm: “…”
Lúc trước bọn họ hợp tác với nhau không ít lần, cũng coi như là người một nhà. Cho nên là ở trước mặt bọn họ, Lục Nguyên Hạo thật ra cũng không cần giấu diếm.
Bạch Khuynh Tâm thu hồi tâm tư trào phúng của mình rồi tiếp tục hỏi: “Tiểu Bàn, đến cùng sao lại như này? Ngươi như thế nào mà một lời không hợp liền giết thành viên hoàng thất? Như vậy rất bị động. Trước tiên phải chiếm cứ đại nghĩa, lại dùng đại nghĩa và danh phận luật pháp để áp chế đối phương mới là phương thức giải quyết chính xác.”
Lục Nguyên Hạo lắc đầu nói: “Không kịp.”
“Có ý gì?” Bạch Khuynh Tâm không biết.
Lục Nguyên Hạo giải thích: “Hắn uy hiếp ta.”
Bạch Khuynh Tâm nhíu mày nói: “Hắn uy hiếp ngươi như thế nào?”
Lục Nguyên Hạo thành thật nói: “Hắn nói lần này ta không giết chết được hắn, hắn về sau nhất định sẽ giết ta. Hắn còn kích thích ta, hắn nói ta nếu là nam nhân, liền trực tiếp giết hắn. Bằng không nhất định sẽ cho ta hối hận. Hắn luôn nói đến đi, đến đi với ta… Sau đó ta liền giết chết hắn.”
Bạch Khuynh Tâm: “…”
Thực chính là một người dám động thủ, một người dám chết.
Một đôi kỳ ba, Ngọa long tiểu phụng hoàng, khó phân cao thấp.
Đương nhiên, cao thấp chung quy vẫn đã phân được.
Lục Nguyên Hạo thỏa mãn yêu cầu của huynh đệ kia, trực tiếp giết chết hắn tại chỗ.
Làm không ít thành viên hoàng thất bị dọa ra nước tiểu.
Ban đầu bọn họ còn nghĩ đến phối hợp điều tra. Vạn vạn không nghĩ tới, thế mà thật sự sẽ giết người.
Chuyện này thật làm bọn họ ngồi không yên rồi. Là nguyên nhân muốn thỉnh Đại Hoàng tử xuất quan chủ trì công đạo cho bọn họ.
Yêu thọ nha.
Chó chủ nhân nuôi đã muốn cắn chủ nhân rồi.
Rõ ràng là một cây đao cho hoàng thất lợi dụng, hiện tại thế mà bắt đầu ghét bỏ chủ nhân của mình không đủ anh minh. Tự mình “nông nô đổi đời hát bài ca”.
Chuyện này có có thể nhịn sao?
Không thể nhịn.
Bạch Khuynh Tâm phân tích tiền căn hậu quả, không khỏi day day đầu.
“Tên kia chính là kẻ ngốc, ngươi cũng đi chết theo.” Bạch Khuynh Tâm trào phúng nói: “Trừng phạt mà không dạy. Tiểu Bàn, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, phải chuẩn bị tốt tranh luận.”
“Chuyện này cũng không có gì.”
Lục Nguyên Hạo tự tin tràn đầy: “Ta động thủ giết hắn, liền nắm chắc không có hậu họa. Từ pháp luật mà nói, tội chứng của tên kia đã được ta thu thập toàn bộ.”
Ngụy Quân: “…Chứng cứ phạm tội là thật sao?”
Hắn không quá tín nhiệm vào tiết tháo của An toàn ti.
Từ Lục Khiêm đến Lục Nguyên Hạo, tác phong hai người này rõ ràng chính là định tội trước cho ngươi, sau lại đi tìm chứng cớ.
Không có chứng cớ cũng không quan hệ, bọn họ sẽ tạo chứng cớ.
Đối với nghi ngờ của Ngụy Quân, Lục Nguyên Hạo cười.
“Đương nhiên là sự thật. Yên tâm, ta làm việc sao có khả năng để lại hậu hoạn.”
Ngụy Quân: “…”
Ta tin tưởng ngươi không để hậu hoạn.
Nhưng chứng cớ có thật sự hay không, ta kiên trì giữ lại ý kiến.
Lục Nguyên Hạo tiếp tục nói: “Hơn nữa ta là người của An toàn ti. An toàn ti chúng ta có đặc quyền tiền trảm hậu tấu. Khi chúng ta xác nhận có một người làm nguy hại đến lợi ích quốc gia, thời điểm phạm tội phản quốc, ta có quyền đánh gục đối phương.”
Bạch Khuynh Tâm không còn gì để nói: “Hắn như thế nào mà làm nguy hại đến lợi ích quốc gia?”
Lục Nguyên Hạo mở to hai mắt nhìn rồi biện giải: “Hắn muốn giết ta, trừ bỏ Ngụy ca ra. Thế hệ trẻ tuổi sao còn có người có thể đại diện Đại Càn so với ta? Ta sống, chính là lợi ích của quốc gia. Muốn gây bất lợi với ta, chính là mối nguy hại đến lợi ích quốc gia.”
Lời nói này của Lục Nguyên Hạo, có trật tự rõ ràng, ăn khớp kín đáo, làm người ta tin phục.
Bạch Khuynh Tâm rất mệt tâm.
Ăn khớp hoàn toàn.
Nàng thật đúng là phản bác không được ngụy biện tà thuyết này của Lục Nguyên Hạo.
Dù sao Lục Nguyên Hạo lúc trước vài lần ngang trời xuất thế, thật sự để cho thanh danh hắn đề cao đến thế hệ trẻ tuổi gần với Ngụy Quân.
Hắn cũng là ít lần làm sáng tỏ thành viên Thiết huyết cứu quốc hội.