Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn (Bản Dịch Full)

Chương 1372 - Chương 1372. Dưới Công Đường Là Kẻ Nào Cáo Trạng Bản Quan (2)

Chương 1372. Dưới công đường là kẻ nào cáo trạng bản quan (2) Chương 1372. Dưới công đường là kẻ nào cáo trạng bản quan (2)

Dưới công đường là kẻ nào cáo trạng bản quan (2)

Nói hắn đại diện lợi ích Đại Càn, thật đúng là không có gì không đúng.

Tuy loại hành vi này của Lục Nguyên Hạo hoàn toàn chính là chuyện bé xé ra to.

Bạch Khuynh Tâm vô luận nghĩ như thế nào đều có cảm giác mặt hàng có thể bị Lục Nguyên Hạo tùy tay làm chết. Rất khó tạo thành uy hiếp gì đó đối với Lục Nguyên Hạo, hoàn oàn không cần dùng thủ đoạn kịch liệt như vậy.

Đối với chuyện này, Lục Nguyên Hạo tỏ vẻ phủ định.

“Ý nghĩ này của Bạch tỷ không đúng. Chỉ có ngàn ngày làm tặc, nào có đạo lý ngàn ngày đề phòng cướp. Hơn nữa phải biết rằng, nhân vật uy phong lẫm liệt, thường thường đều rất dễ chết ở trong tay nhân vật nhỏ không có tiếng tăm gì. Ví dụ như Tống Liên Thành, nếu hắn không sơ ý cho ta cơ hội, hắn sao có khả năng chết ở trong tay tiểu nhân vật là ta?”

Bạch Khuynh Tâm: “…”

Á khẩu không trả lời được.

“Tiểu Bàn.”

“Hử?”

“Ngươi có nghĩ tới hay không, ngươi uống nước cũng có khả năng bị nghẹn chết?” Bạch Khuynh Tâm u u hỏi.

Lục Nguyên Hạo trừng mắt nhìn rồi bình tĩnh nói: “Vấn đề này ta đã sớm nghĩ tới. Bạch tỷ, ngươi không cần nghĩ ta thành cái loại mập mạp nhát gan sợ phiền phức này.”

Bạch Khuynh Tâm và Ngụy Quân đều bất lực trào phúng.

“Ta cho dù sợ chết, cũng biết chỉ uống nước là không có nguy hiểm, cho nên uống nước căn bản không thành vấn đề. Ta chỉ là ở mỗi thời điểm uống nước, trước tiên đều kiểm tra thật kĩ là chén nước này có vấn đề hay không, cùng với chén có độc hay không, hoặc là chén và nước đều có độc không. Nhưng mà bọn họ tổ hợp cùng một chỗ, đều có khả năng hình thành một loại kỳ độc.”

“Có thể.”

Bạch Khuynh Tâm hối hận khi nói ra đề tài này.

“Tóm lại ngươi cần phải cần thận một chút bệ hạ tìm ngươi phiền toái.” Bạch Khuynh Tâm nhắc nhở nói.

Vô luận như thế nào, Tiểu Bàn cũng là bằng hữu của nàng.

Thời điểm lúc trước Ngụy Quân vì chiến tranh vệ quốc có viết sử sách, ba người bọn họ phối hợp rất ăn ý.

Lục Nguyên Hạo tận tâm hết sức giúp Ngụy Quân, bảo vệ tính mạng Ngụy Quân.

Ân tình này Bạch Khuynh Tâm ghi nhớ.

Quan hệ ba người bọn họ cũng không tồi.

Lục Nguyên Hạo tuổi không nhỏ, nhưng Ngụy Quân và Bạch Khuynh Tâm đều thường xuyên có thói quen gọi hắn là Tiểu Bàn. Lục Nguyên Hạo về sau cũng hô Ngụy ca Bạch tỷ.

Bọn họ đều không có thời điểm cùng nhau trưởng thành đã thành lập tình hữu nghị, cùng những người sau khi ngươi danh chấn thiên hạ mới bắt đầu quen biết đương nhiên khác nhau.

Ở trong cảm nhận của Bạch Khuynh Tâm, dựa theo mối quan hệ thân sơ viễn cận mà nói thì Ngụy Quân đương nhiên là đứng nhất. Sau đó bên dưới không có người đứng, xuống thêm một bậc nữa chính là Lục Nguyên Hạo, lai sau đó mới là những người khác.

Cho nên nàng cũng thật sự lo lắng cho Lục Nguyên Hạo.

Nhưng vừa mới mở miệng nói, Bạch Khuynh Tâm liền hối hận.

“Xem như ta chưa nói, ngươi không cần phải cẩn thận, là không cần xúc động. Hơn nữa không thể nghĩ đến chuyện hành thích vua, biết không?” Bạch Khuynh Tâm trịnh trọng nhắc nhở.

Lục Nguyên Hạo ấp úng, ánh mắt trốn tránh.

Bạch Khuynh Tâm phù ngạch.

Nàng biết ngay mà..

Liểu tiểu mập quả nhiên là đã nảy sinh ra loại suy nghĩ này.

Ngụy Quân cũng bị dọa cho giật mình.

Tuy rằng thực lực của Đại Hoàng tử khẳng định đã đột nhiên tăng mạnh, nhưng mà Đại hoàng tử và Lục Nguyên Hạo cùng một chỗ… Ngụy Quân đối với Đại hoàng tử thật đúng là không có tin tưởng gì.

Chủ yếu là thực lực Đại hoàng tử tiến bộ Ngụy Quân đều thấy được.

Còn Lục Nguyên Hạo có chuẩn bị gì ở phía sau… Có trời mới biết được.

Nhớ ngày đó Nguỵ Quân có chết cũng không thể tưởng tượng được một tên đao khách lại có thể cả ngày lưng đeo kiếm đi khắp nơi rêu rao.

Không phải ba mươi năm não tắc động mạch, ai sẽ có thể nghĩ đến việc này?

Cho nên Lục Nguyên Hạo có ý nghĩ muốn giết vua, Ngụy Quân thật đúng là lo lắng hắn có thể thành công.

Sau đó Đại hoàng tử quỳ, Ngụy Quân nên khóc.

Mọi người đều là huynh đệ Thiết huyết cứu quốc hội, hưởng thọ quá nhanh.

Nghĩ đến đây, Ngụy Quân nhanh chóng nhắc nhở: “Tiểu Bàn, người của hoàng thất ngươi giết bao nhiêu ta cũng không quản, nhưng mà Đại hoàng tử không thể chết được.”

Lục Nguyên Hạo trừng mắt nhìn, có chút không hiểu: “Vì cái gì? Hoàng đế chết chúng ta đổi một tên trẻ con hai ba tuổi không phải rất tốt sao?”

Ngụy Quân trực tiếp khen ngợi..

Thằng nhãi này ngay cả Hoàng đế tiếp theo ngươi đều nghĩ tới rồi.

Trẻ con hai ba tuổi…Còn đừng nói, thao tác cơ bản của quyền thần.

Đáng tiếc, Đại hoàng tử là người một nhà.

Nhưng tin tức này không thể nói với Lục Nguyên Hạo.

Ngụy Quân chỉ là mơ hồ lộ ra một tin tức khác.

“Có biết Đại hoàng tử vì cái gì lên làm Hoàng đế liền bế quan không?”

Lục Nguyên Hạo có chút suy nghĩ nói: “Chẳng lẽ sau lưng còn có tin tức thâm sâu?”

“Ừm, dựa theo bình thường mà nói, nhận ngôi vị hoàng đế sẽ không tới phiên Đại hoàng tử. Hắn có thể thượng vị, là tam đầu sỏ lực cử. Tam đầu sỏ ta nói là Thượng Quan thừa tướng, Cơ Soái cùng nghĩa phụ ngươi. Vì để thành công thượng vị, Đại hoàng tử cũng hứa hẹn qua, cái gì nên làm, cái gì không nên làm. Không cần đánh vỡ sự ăn ý này.”

Ngụy Quân không có tiết lộ ra Đại hoàng tử là thành viên Thiết huyết cứu quốc hội. Nhưng tin tức hắn đã lộ ra, đã đủ khiến cho Lục Nguyên Hạo ý thức được Đại hoàng tử có khả năng là người một nhà.

Bình Luận (0)
Comment