Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn (Bản Dịch Full)

Chương 1375 - Chương 1375. Khúm Núm Đối Ngoại, Đối Nội Trọng Quyền Xuất Kích (3)

Chương 1375. Khúm núm đối ngoại, đối nội trọng quyền xuất kích (3) Chương 1375. Khúm núm đối ngoại, đối nội trọng quyền xuất kích (3)

Khúm núm đối ngoại, đối nội trọng quyền xuất kích (3)

Sát tâm của Đại hoàng tử cũng bị những thành viên hoàng thất này câu lên.

Ngụy đại nhân là nói đúng.

Liên minh người tu chân ở trên đất Đại Càn tác uy tác phúc, đây là sự thật.

Nhưng mà hoàng thất Đại Càn làm sao không phải ở trên đầu dân chúng Đại Càn tác uy tác phúc?

Trên bản chất có khác nhau sao?

Căn bản không có.

Chỉ là mâu thuẫn chính và phụ.

Ở lúc núi lớn Liên minh người tu chân còn không có hoàn toàn sụp đổ, đặc quyền hoàng tộc chung quy không rõ ràng thấy được.

Hơn nữa, ngoại trừ Ngụy đại nhân, còn có rất nhiều người đều cam chịu đặc quyền hoàng thất là đương nhiên.

Từ xưa đến nay đó là như thế.

Mà Ngụy Quân để cho rất nhiều người ý thức được một sự kiện:

Từ trước tới giờ như thế, thì chính là đúng sao?

Giờ khắc này, Đại hoàng tử cũng rõ ràng nhận thức được:

Loại tình huống này không đúng.

Hoàng thất này, thật sự cần rửa sạch.

Nhưng hắn biết, sở dĩ hắn nghĩ như vậy, là vì hắn chưa từng để mình trở thành một thành viên của hoàng tộc Đại Càn.

Hồ Vương so với hoàng tộc Đại Càn càng cho hắn lòng trung thành.

Cho nên, mặc dù ném hoàng thất Đại Càn đi, hắn cũng sẽ không có cảm giác gì.

So sánh xuống, hắn cảm nhận được cảnh giới trong Ngụy Quân rất cao.

Mà thân phận của hắn càng thích hợp làm mấy loại chuyện quân pháp bất vị này.

Nghĩ đến đây, Đại Hoàng tử đã biết mình nên làm như thế nào.

“Các ngươi có ai bất mãn đối với trẫm không? Không cần lén nói thầm, đứng ra. Trẫm là một người dân chủ, nhất định sẽ tiếp nhận ý kiến của mọi người.”

Biểu hiện Đại hoàng tử rất sảng khoái.

Mà sảng khoải của hắn, không ít tông lão hoàng thất tin là đúng.

Dù sao thời điểm lần trước thương lượng làm sao trừ bỏ Ngụy Quân, Đại hoàng tử liền rất phối hợp.

Cái này làm cho bọn họ có ấn tượng Đại hoàng tử rất yếu đuối.

Hơn nữa lúc này đây, cảm giác bọn họ chiếm lý. Đại hoàng tử mặc dù trong lòng không phục nhưng lại có thể thế nào? Dù sao giữa bọn họ cho dù có đánh gãy xương cốt vẫn còn gân nối lại.

Lục Nguyên Hạo có thể không một lời liền ra tay với thành viên hoàng thất. Chẳng lẽ Đại hoàng tử cũng có thể?

Cái này khẳng định sẽ không.

Cho nên bọn họ thoải mái nói khó chịu trong lòng mình ra.

“Bệ hạ, ngài có phải đang lo lắng thanh danh Lục Nguyên Hạo và thân phận của hắn?”

Đại hoàng tử mỉm cười nói: “Trẫm sợ cái gì?”

“Bệ hạ đương nhiên có lý do sợ. Ở giữa một thế hệ trẻ tuổi của Đại Càn chúng ta, trừ bỏ Ngụy Quân, thanh danh Lục Nguyên Hạo chính là cao nhất. Hắn nhiều lần đánh ra chiến tích căn bản không phù hợp với tuổi của hắn. Để cho hắn có được thanh danh thật lớn, sau đó hắn lại làm sáng tỏ thân phận Thiết huyết cứu quốc hội của mình, làm cho nhiều người Đại Càn chúng có lòng yêu thích với Thiết huyết cứu quốc hội yêu quý cả hắn.”

“Đồng thời, Lục Nguyên Hạo vẫn là nghĩa tử của Lục Khiêm tại An toàn ti. Nghe nói Lục Khiêm vẫn luôn sủng ái tên này. Lục Khiêm lợi hại, mọi người chúng ta đều biết. Bệ hạ còn muốn dùng An toàn ti, cho nên ngài không muốn đắc tội với Lục Nguyên Hạo, cũng không muốn đắt tội với Lục Khiêm. Không sai chứ?”

Nói chuyện là phụ thân của tên sa điêu đã chết.

Hắn phân tích có lý do, làm người ta tin phục.

Liền ngay cả Đại hoàng tử đều cảm thấy, hẳn là có chuyện như vậy.

Hắn vừa đăng cơ không lâu, sao phải khúc mắc với quyền thần nắm giữ quyền cao chứ?

Thoải mái một chút không tốt sao?

Căn cứ vào ý nghĩ này, Đại hoàng tử cười nói: “Các ngươi nói, trẫm đều tin rồi.”

“Bệ hạ, ngài hồ đồ rồi.”

Phụ thân sa điêu vô cùng đau đớn.

“Quân là quân, thần là thần. Vô luận Lục Nguyên Hạo hắn có lợi hại, hắn cũng là một thần tử, ngài mới là quân vương cao nhất, ngài làm gì phải sợ hắn? Ở trong Đại Càn, ngài mới là chúa tể độc nhất vô nhị, những người khác sinh tử vinh nhục đều chỉ là một ý niệm trong đầu ngài mới đúng.”

“Phải không?”

Đại hoàng tử nhíu mày, nhìn chung quanh trái phải một chút.

Mọi người đều cho hắn câu trả lời giống nhau:

“Đúng vậy.”

“Chính là như thế.”

“Làm Hoàng đế cần phải có uy nghiêm, nhất ngôn cửu đỉnh.”

“Tuyệt đối không thể tuỳ ý để cá nhân khiêu kích uy nghiêm của bệ hạ.”

Đại hoàng tử gật đầu, sắc mặt lộ ra tươi cười:

“Trẫm thấy các ngươi nói đều có đạo lý.”

Nói xong câu đó, Đại hoàng tử cũng ngang nhiên ra tay.

Giám Thiên Kính bắn ra một đạo ánh sáng sáng ngời, định trụ phụ thân sa điêu kia.

Sau đó Đại hoàng tử vỗ xuống.

Nháy mắt kế tiếp, phụ thân sa điêu cũng nháy mắt nổ mạnh.

Cái chết giống con hắn như đúc.

Trong Kim Loan điện nháy mắt nhuộm đỏ.

Tông lão hoàng thất khác đều bị dọa cho giật mình.

Bọn họ đều không nghĩ tới, Đại hoàng tử thế mà lại ra tay giống như Lục Nguyên Hạo.

“Bệ hạ, ngài đây là làm…”

Người này còn chưa có nói xong, liền thấy Giám Thiên Kính lại lóe lên, lúc này đây chiếu vào trên người mình.

Hắn trong nháy mắt cảm giác được cả người mình đều mất đi năng lực.

Sau đó, sự kinh hãi chết người, đầu của hắn cũng nổ mạnh.

Phành!

Cái này, toàn bộ tông lão hoàng thất đều câm như hến.

Cũng không có người dám mở miệng nói chuyện.

Đại hoàng tử nhẹ nhàng bâng quơ giết hai người, sau đó hài lòng gật gật đầu nói: “Cũng không tệ lắm, thực lực trẫm quả nhiên tiến nhanh.”

Tuy nhiên còn chưa hoàn toàn tiêu hoá tiến bộ do địa vị thăng lên. Nhưng mà so với trước đã mạnh hơn nhiều.

Bình Luận (0)
Comment