Khúm núm đối ngoại, đối nội trọng quyền xuất kích (4)
Hơn nữa, hoàng cung là sân nhà của Hoàng đế, còn có Giám Thiên Kính giúp. Ở trong hoàng cung Đại Càn, đừng nói là thành viên hoàng thất, ngay cả thần tiên từ trên trời xuống, Đại hoàng tử cũng có nắm chắc chiến một trận.
Đối với chuyện này, Đại hoàng tử rất hài lòng.
Mà tông lão hoàng thất thiếu chút nữa bị dọa ra nước tiểu.
Đại hoàng tử nhìn bộ dạng bọn họ lạnh run, nhưng thật ra cũng không quá nhục nhã bọn họ.
Đại hoàng tử chỉ là thản nhiên nói: “Trẫm vừa rồi bị các ngươi thuyết phục. Trẫm mới là Hoàng đế Đại Càn. Ở Đại Càn, trẫm là cao nhất, không để người bên ngoài nghi ngờ, lại càng không để người khác dạy ta làm việc. Cho nên, trẫm muốn giết ai thì giết, có vấn đề sao?”
"Không thành vấn đề."
"Tuyệt đối không có vấn đề."
"Bọn họ đáng chết."
Tông lão hoàng thất còn sống sót lập tức cuốn theo chiều gió.
Sống tới ngày nay không dễ dàng.
Bọn họ cũng không giống tên sa điêu bị Lục Nguyên Hạo giết, bọn họ rất tích mệnh.
Hoàng đế muốn giết bọn hắn, thật sự một chút trách nhiệm cũng không cần phân phó.
Thấy Đại hoàng tử đưa ra dao mổ, bọn họ ai còn dám nói ba nói bốn?
Thấy tông lão hoàng thất ai nấy sợ sệt, trong lòng Đại hoàng tử cười kinh thường nhẹ một tiếng.
Không chịu nổi một kích.
Không có thuốc cứu.
“Nếu không có việc gì, vậy thì về đi.”
Đại hoàng tử hạ lệnh đuổi khách.
Tông lão hoàng thất hai mặt nhìn nhau.
Một lát sau, một tông lão mạnh bạo hỏi: “Bệ hạ, Lục Nguyên Hạo bên kia,… ngài có suy nghĩ gì?”
“Việc này trẫm sẽ tiếp tục điều tra. Sau khi có kết quả điều tra, sẽ cho các ngươi một cái công đạo. Tất cả về nhà chờ đi.”
Đại hoàng tử ngáp một cái.
Nhưng tông lão hoàng thất không dám tiếp tục nghi ngờ.
Bọn họ dù sao còn chưa chán sống.
Chỉ là sau khi rời khỏi, bọn họ lén gom lại cùng nhau, vẫn là tức giận khó nguôi.
“Bệ hạ đây là có ý gì?”
“Ngoại nhẫn nội tàn, tính tình như cha hắn.”
“Không giống vậy, cha hắn đối nội cũng nhẫn.”
“Vậy chính là mạnh hơn cha hắn một chút, chúng ta nhìn lầm người rồi.”
“Các ngươi nói hắn thật sự sẽ điều tra Lục Nguyên Hạo sao?”
“Sẽ cái rắm, hắn cũng không dám đùa giỡn uy phong của chúng ta. Thật muốn đảm lượng, liền trực tiếp tróc nã Lục Nguyên Hạo.”
“Đối ngoại khúm núm, đối nội trọng quyền xuất kích, chẳng lẽ là trời muốn Đại Càn ta diệt vong sao?”
Tông lão hoàng thất ngửa mặt lên trời thởi dài, đối với tương lai hoàng thất mười phần lo lắng.
Trên thực tế, lo lắng của bọn họ là đúng.
Đại hoàng tử hạ lệnh, mang Lục Nguyên Hạo vào cung, để cho Lục Nguyên Hạo bẩm báo toàn bộ chuyện tình trải qua.
Lục Nguyên Hạo sau đã chuẩn bị bảy phương án giết toàn bộ rồi toàn thân trở ra, Lục Nguyên Hạo tiến cung.
Sau đó hắn chấn kinh rồi.
Đại hoàng tử thế mà lại rộng lượng ngoài dự đoán.
Hơn nữa cho hắn một thanh thượng phương bảo kiếm, để cho hắn làm khâm sai đại thần, toàn quyền điều tra hoàng thất thông đồng với địch bán nước.
Một khi phát hiện, tuyệt đối không tha.
Lục Nguyên Hạo rất kinh ngạc.
Hắn hoài nghi Đại hoàng tử diễn kịch, cố ý từ từ làm hắn mất cảnh giác, nhưng mà hắn không có chứng cớ.
Cho nên hắn chỉ có thể cầm thượng phương bảo kiếm tìm hoàng thất gây phiền toái.
Dù sao không giết sạch thành viên hoàng thất, hắn thật sự rất khó xong việc.
Vì thế…
Chỉ có hoàng thất bị thương, thế giới đạt thành.
Đồng thời.
Tứ hoàng tử ở trong chiếm khu địch Tây đại lục, công khai tuyên bố thanh minh:
Chính thức quyết liệt cùng Đại Càn, thành lập tân Càn quốc.
Mà lúc này độc dược Đại Càn tỉ mỉ sắp xếp, rốt cuộc bắt đầu phát huy tác dụng.
Quân bộ Đại Càn, một trận phản kích được chủ mưu đã lâu, cũng sắp được kéo rớt màn che.
...
Tứ hoàng tử ở chiến khu địch Tây đại lục, công khai thành lập một tân Đại Càn.
Quang minh chính đại ra cờ hiệu của mình.
Hơn nữa đối ngoại còn tuyên bố:
Đại Càn hắn thành lập mới là chính thống.
Đại Càn chân chính, đã hoàn toàn trở thành con rối bị Ngụy đảng khống chế.
Sau khi tin tức này công khai, người trong thiên hạ càng mắng Tứ hoàng tử.
Mà ba đầu sỏ nhìn thấy tin tức này, tâm tình đều có chút vi diệu.
Cơ Soái: “Tứ hoàng tử tuy nhìn không có tài hoa gì, thế mà lại là đại trí giả ngu.”
Đến ngay cả Ngụy Quân đều không tin triều đình Đại Càn hiện tại đều là bị Ngụy đảng khống chế.
Tứ hoàng tử lại xem thấu thật giả trong đó.
Ánh mắt này, Cơ Soái có chút thưởng thức.
Chỉ tiếc, ngôn luận tuy nhảy ra rồi, nhưng mọi người hoàn toàn không tín nhiệm.
Mọi người đều cho rằng Tứ hoàng tử là chó cùng rứt giậu.
Ngay cả Hải Hậu đều cho là như vậy..
Nàng thậm chỉ còn chủ động tìm Tứ hoàng tử, khuyên Tứ hoàng tử có một lý do tốt hơn.
“Điện hạ… Không đúng, là bệ hạ. ngài cho dù muốn lấy cớ, cũng cần phải tìm một cái cớ dễ dàng khiến người khác tin. Triều đình Đại Càn toàn bộ đều bị Ngụy đảng thao túng… Cách nói này không có người tin.”
Hải Hậu có chút khinh bỉ Tứ hoàng tử.
Ụp nồi cũng không biết dùng.
Tứ hoàng tử cũng rất khinh bỉ Hải Hậu.
Người thì biết cái gì.
Đương nhiên, hắn không có trực tiếp mở miệng nói.
Thẳng thắn phát biểu suy nghĩ trong lòng đối với Đỗ Uy, là vì Đỗ Uy chỉ là một đại thần ngoại giao, không thế làm gì hắn.
Hải Hậu thì khác.
Sau lưng Hải Hậu chính là thiên quân vạn mã.
Sức mạnh từ nòng súng mà ra.
Tứ hoàng tử chính là một người bắt nạt kẻ yếu, cho nên hắn từ trong tâm chọn ra một loại cách nói thông minh hơn: “Nguyên soái, ngươi không hiểu Đại Càn.”