Mệt quá, nhanh chóng hủy diệt hết đi (2)
Sao mà mỗi chữ Tứ hoàng tử nói hắn đều hiểu, nhưng ghép lại với nhau hắn lại không hiểu đây là có ý gì nhỉ?
Ta làm cái gì?
Chính ta cũng không biết.
Có phải thằng nhãi này đang vô căn cứ bôi nhọ sự trong sạch của ta không?
Lúc này, hành vi kỳ lạ của Tứ hoàng tử cũng thu hút sự chú ý của những người khác.
Cơ Soái cũng tò mò nhìn Tứ hoàng tử, nghi ngờ nói: “Điện hạ, rốt cuộc ngươi đang nói gì vậy? Không phải ngươi với Ngụy đại nhân là kẻ thù sao?”
“Tất nhiên là không phải.” Tứ hoàng tử nói không phải nghĩ: “Đấy là tuồng kịch ta với Ngụy Quân diễn chung với nhau, cố ý lừa những người khác. Ta diễn không tệ chứ? Đương nhiên, quan trọng là Ngụy Quân phối hợp tốt.”
Ngay lập tức, Ngụy Quân bị đơ.
Diễn kịch?
Diễn kịch gì?
Sao ta không biết?
Ngươi diễn kịch một mình sao?
Thằng ranh con này sao có thể vô căn cứ bôi nhọ trong sạch của ta vậy được?
Ta phối hợp với ngươi hồi nào?
Những người khác cũng ngu người giống như Ngụy Quân.
Lời này của Tứ hoàng tử rất là đảo điên.
Lúc trước, bọn họ ai cũng tưởng Tứ hoàng tử với Ngụy Quân là kẻ thù.
Dù sao Tứ hoàng tử tuyên bố công khai rằng Ngụy Quân là cái ngụy quân tử, hắn cùng Ngụy Quân không đội trời chung.
Sao giờ bỗng dưng từ kẻ thù biến thành đóng kịch rồi?
Trong lúc nhất thời, bọn họ có chút không hiểu nổi.
Nhưng mà phải nói, người ở đây đa số đều là người thông minh.
Tuy bọn họ không biết tình hình cụ thể trong đó, nhưng mà dựa vào khả năng suy luận vững vàng, cùng với năng lực suy diễn mạnh mẽ, họ vẫn miễn cưỡng suy diễn ra được mạch chuyện hợp lý.
“Thì ra là thế.”
“Thảo nào.”
“Ta đã nói nhìn hành động của điện hạ, cũng không giống như loại người trong lời đồn mà.”
“Thì ra là điện hạ với Ngụy đại nhân đang đang diễn kịch, vậy tất cả đều có lý.”
“Ngụy đại nhân, ngươi lừa chúng ta khổ quá đi.”
…
Ngụy Quân: “...”
Ta giấu mấy người cái bìu.
Ông đây cũng bị lừa khổ quá này.
Cái tên họ Quân, ngươi phải nói rõ ràng cho ông đây. sao ông đây lại thành đóng kịch với ngươi?
Tứ hoàng tử không biết suy nghĩ của Ngụy Quân, hắn tiếp tục cảm khái: “Sở dĩ ra có thể tiếp cận Tây đại lục gần như vậy, tất cả là nhờ Ngụy Quân. Sau đó, sở dị ta có thể lấy được tín nhiệm của Tây đại lục cũng là nhờ Ngụy Quân. Ta với Ngụy Quân là địch, bên ngoài đồn chúng ta coi nhau là kẻ thù càng nhiều, Tây đại lục lại càng xem trọng ta.”
Nói đến đây, Tứ hoàng tử nhìn về phía Ngụy Quân tràn đầy cảm kích.
“Các vị, thật ra cái nhìn của các vị đối với ta không có sai, ta chính là hạng người tầm thường trong lời đồn. Nhưng mà, nhờ có Ngụy Quân, vận mệnh của bản cung từ nay về sau sẽ thay đổi. Nếu không có Ngụy Quân, Tây đại lục Đỗ Uy cũng sẽ không thể bỏ ra khí lực lớn như vậy ủng hộ ta, Hải Hậu cũng sẽ không thể dễ dàng tin ta ngay. Tuy nhiên, nhìn vì nghĩ công lao lao này đều là của ta, nhưng Ngụy Quân mới đúng là người đàn ông phía sau tôi. Không có hắn, sẽ không có ta. Có thể nói, tất cả mọi thứ hiện tại của ta, đều là do Ngụy Quân cho.”
Đỗ Uy khóc ngất trong nhà vệ sinh.
Mà những lời nói của Tứ hoàng tử, đã khiến cho hình tượng của Ngụy Quân bay cao vô tận.
Ma Quân xuất hiện từ trong lòng Ngụy Quân, ánh mắt bắt đầu lấp lánh những vì sao.
Rốt cuộc nàng đã được thấy cảnh tri kỷ nhận ra nhau.
Chờ đợi từ lâu.
Giấc mơ cũng đã thành sự thật.
Cảm động.jpg.
Thì ra tình bạn của đàn ông cũng có thể đẫm nước mắt như vậy.
Mẹ ơi, cp con đu là thật.
“Ngụy Quân, tình cảm của các ngươi quá cảm động.” Ma Quân truyền âm đến.
Ngụy Quân không muốn quan tâm Ma Quân.
Hơn nữa còn muốn xoa cái đầu mèo của Ma Quân để trút giận.
Quan trọng nhất là, Ngụy Quân rất muốn đánh cho Tứ hoàng tử một vậy, cho hắn biết tại sao nước biển lại mặn.
Đây là tai nạn.
Hoàn toàn là tai nạn.
Với lại, rốt cuộc chuyện này bắt đầu như nào?
Sự thù địch ban đầu của Tứ hoàng tử với hắn không hề giống như giả vờ.
Làm thế nào mà Tứ hoàng tử lại thực hiện được một sự thay đổi đột ngột như vậy?
Ngoài ra, hắn dựa vào đâu cho rằng mình đang hợp tác ăn ý hắn ta?
Tất cả chuyện này, sao ta lại không biết?
Cuối cùng, hắn đang ảo tưởng cái gì vậy?
Trong đầu Ngụy Quân có rất nhiều dấu chấm hỏi.
Mà lúc này, những người xung quanh lại không ngớt lời khen hắn.
Khen Ngụy Quân đến muốn nổ tim.
Giết người thì cũng thôi đi.
Còn vạch trần.
Thế này ai mà chịu nổi.
“Mọi người tán gẫu trước đi, ta còn có chút chuyện gấp cần xử lý.”
Ngụy Quân chọn rút lui trước.
Hắn muốn yên tĩnh.
Đừng hỏi hắn yên tĩnh là ai.
Nhìn bóng lưng khuất xa của Ngụy Quân, lời khen dành cho Ngụy Quân vẫn tiếp tục như cũ.
“Ngụy đại nhân đúng là Ngụy đại nhân, kể công không kiêu ngạo.”
“Phẩm hạnh cao thượng giống như Ngụy đại nhân, đời này ta cũng không theo kịp.”
“Đúng là Ngụy đại nhân, nếu đổi thành tôi làm được chuyện trọng đại vậy, thì đã thổi phồng lên tận trời xanh rồi.”
Tứ hoàng tử là người cảm động nhất.
“Ngụy Quân sống khiêm tốn như vậy, nhất định là vì muốn quy toàn bộ công lao cho bản cung. Nhưng không có Ngụy Quân sẽ không có ta, Cơ Soái, cho dù muốn khen thưởng công lao thì công lao của Ngụy Quân khẳng định sẽ nằm trên bản cung, nếu không cũng chỉ là mờ ám thôi.”
Tứ hoàng tử nói với mười phần chắc chắn.
Hơn nữa còn chân thành.
Cơ Soái hoàn toàn cảm nhận được.