Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn (Bản Dịch Full)

Chương 1393 - Chương 1393. Mệt Quá, Nhanh Chóng Hủy Diệt Hết Đi (1)

Chương 1393. Mệt quá, nhanh chóng hủy diệt hết đi (1) Chương 1393. Mệt quá, nhanh chóng hủy diệt hết đi (1)

Mệt quá, nhanh chóng hủy diệt hết đi (1)

Lục Khiêm chìm vào im lặng.

Về tư, ông đương nhiên sẵn lòng đổi.

Về công, ông không biết giao dịch như vậy đối với Đại Càn có phải đang gây nguy hại tới lợi ích quốc gia hay không.

Cũng may, Ngụy Quân đến thật đúng lúc.

Hắn được Lục Nguyên Hạo gọi tới.

Lục Nguyên Hạo biết lời của hắn chưa chắc đã có tác dụng với Lục Khiêm và Cơ Soái, nhưng lời của Ngụy Quân chắc chắn dùng được.

Tiểu Béo không dễ mới kiên quyết một phen, phần thể diện này, Ngụy Quân phải cho.

Vả lại…

"Đổi."

Ngụy Quân trực tiếp bày tỏ thái độ.

"Kỳ đại nhân không cần phải chôn cùng Hải Hậu, với một Hải Hậu sắp chết đối với chúng ta đã không còn uy hiếp lớn lao gì nữa, nhưng Kỳ đại nhân vẫn có thể cống hiến cho Đại Càn càng lớn càng nhiều hơn.

"Quan trọng nhất là, Hải Hậu trốn được mùng một, không trốn được mười lăm.

"Cơ Soái, chúng ta vốn cũng rất khó công hạ Ngụy Đều đúng không?"

Ngụy Quân nhìn Cơ Soái, hỏi.

Cơ Soái gật đầu, nói: "Công chiếm Ngụy Đô cũng không nằm trong phạm vi kế hoạch tác chiến của chúng ta, kế hoạch ban đầu của chúng ta là gây sát thương nhằm vào lực lượng cường giả của đối phương."

"Cho nên chúng ta đã đạt được mục đích chiến lược, không cần phải giằng co với chúng nữa. Ngoài ra, điện hạ, Hải Hậu đã bị trọng thương đúng chứ?"

Ngụy Quân nhìn về phía Tứ hoàng tử, ánh mắt cực kỳ phức tạp.

Sốc nặng, Tứ hoàng tử lại dám làm loại chuyện đó với Hải Hậu!

Họa phong chạy sai rồi.

Ngươi không phải là tri kỷ của ta sao?

Sao lại đột nhiên phá vỡ hình tượng thế?

Nhưng tình cảnh hiện tại rất nghiêm túc, cho nên tuy trong lòng Ngụy Quân trào phúng, ngoài mặt cũng nghiêm túc mười phần.

Tứ hoàng tử cũng trả lời rất nghiêm trang: "Ta cam đoan, Hải Hậu chỉ còn lại nửa cái mạng. Không, nửa cái mạng cũng mất luôn, nàng ta nhiều nhất chỉ còn lại một hơi thở thôi."

Thứ hắn dùng đều là bảo bối mà Đỗ Uy chuẩn bị cho hắn để giết chết Ngụy Quân.

Những bảo bối đó tu bổ đầy đủ cũng có thể gây ra lực sát thương với thần minh.

Hải Hậu tuy cũng không phải người bình thường, nhưng mà dù sao còn chưa đạt tới cấp bậc thần minh.

Hơn nữa Tứ hoàng tử biết tình hình của nàng ta, nếu như hắn tiếp tục ở lại, chắc chắn sẽ cùng Hải Hậu đồng quy vu tận.

Trong tình huống bình thường hiện giờ, Hải Hậu cách cái lúc dầu hết đèn tắt cũng không còn xa nữa.

Đương nhiên, lục địa Tây có không ít bảo bối.

Dù sao Hải Hậu cũng không chết thật.

Nếu như có phương pháp cải tử hoàn sinh gì đó để giữ lại mệnh cho Hải Hậu thì cũng bình thường.

Nhưng Tứ hoàng tử tin chuyện này không phải trong khoảng thời gian ngắn là có thể làm được.

Ngụy Quân gật đầu, nói: "Vậy cũng đã đủ rồi, bản thân Hải Hậu bị trọng thương, quân đội lục địa Tây như rắn mất đầu, thuận tiện cho chúng ta nhổ cỏ tận gốc. Ngoài ra, nếu Hải Hậu đã sắp chết, Lục Ty trưởng, nếu ta nhớ không sai thì Ảnh Tử đại nhân hình như rất am hiểu thuật ám sát?"

Gương mặt Lục Khiêm hiện lên một chút ý cười.

"Không sai, Ảnh Tử rất am hiểu giết người."

"Vậy thì kính nhờ Ảnh Tử đại nhân đi ra đòn kết liễu vậy." Ngụy Quân nói: "Ta tin tưởng vào thực lực của Ảnh Tử đại nhân."

Dù sao cũng là nhân vật số hai của Ty Giám sát.

Hơn nữa Lục Nguyên Hạo từng nói, thuật ám sát và thuật ẩn nấp thuật của hắn hơn phân nửa đều là Ảnh Tử dạy cho.

Có thể làm sư phụ của Lục Nguyên Hạo, còn được Lục Nguyên Hạo cho rằng rất lợi hại…

Ngụy Quân nghĩ thực lực của Ảnh Tử nhất định không kém.

Ngụy Quân là Thái Sử công của Đại Càn, trên danh nghĩa còn trên cả Thừa tướng.

Hắn đã đưa ra quyết định, thì chứng tỏ hắn sẽ phụ trách quyết định này đến cùng.

Cơ Soái và Lục Khiêm đương nhiên cũng không có ý kiến.

Thấy thế, Lục Nguyên Hạo liền thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt nhìn về phía Ngụy Quân tràn đầy cảm kích.

Mà Tứ hoàng tử cũng dùng ánh mắt đầy mong chờ nhìn về phía Ngụy Quân.

Hắn nhịn rồi lại nhịn, nhẫn rồi lại nhẫn, cuối cùng vẫn không nhịn nổi nữa, vội chộp lấy tay Nguỵ Quân, lệ nóng lưng tròng nói: "Ngụy đại nhân, tri kỷ ơi, chúng ta cuối cùng cũng không cần giả vờ làm kẻ thù nữa rồi!"

Ngụy Quân: "???"

Nghe được lời của Tứ hoàng tử, trong đầu Ngụy Quân từ từ xuất hiện một dấu chấm hỏi.

Giả vờ là kẻ thù?

Không phải chúng ta đang là kẻ thù thật sự sao?

Giả vờ?

Thằng ranh con này đang nói gì đấy?

Diễn kịch?

Rối loạn thần kinh?

Nói năng lộn xộn?

Ngụy Quân bị mấy lời của Tứ hoàng tử làm cho không biết nói gì.

Mà sự phấn khích của Tứ hoàng tử vẫn cứ tiếp tục.

“Ngụy đại nhân, ta biết thật ra ngươi vẫn âm thầm ủng hộ ta. Không có ngươi, căn bản ta sẽ không làm được những chuyện này, huy chương quân công của ta có một nửa là của ngươi, Ngụy đại nhân, chúng ta phối hợp thực sự rất ăn ý.”

Sự phấn khích của Tứ hoàng tử không giống như giả vờ.

Ngay cả hốc mắt hắn cũng đã đỏ hoe.

Với sự hiểu biết của Ngụy Quân về Tứ hoàng tử, hắn tin rằng Tứ hoàng tử không có sự khôn ngoan với kỹ năng diễn xuất đó đâu.

Nhưng mà…

Chuyện này hình như có chỗ nào đó không ổn?

“Đợi một chút.”

Ngụy Quân đánh gãy cảm xúc của Tứ hoàng tử.

“Hình như đã nhầm chỗ nào rồi có phải không?” Ngụy Quân hỏi.

Tứ hoàng tử kích động nói: “Không nhầm, Ngụy đại nhân đúng là tri kỷ, ngươi cái gì cũng tốt nhưng quá khiêm tốn, không có chút kể công nào. Cảnh giới của ngươi rất cao, thật đó. Ngươi nên có người đời biết những gì ngươi đã làm, ngươi vĩ đại hơn nhiều so với những gì người đời nghĩ.”

Ngụy Quân: “...”

Bình Luận (0)
Comment