Ngàn dặm đưa đầu đến, lễ mọn lòng thành (3)
Đừng nói đến chinh chiến sa trường, dùng não quá nhiều cũng có thể tạo ra hậu quả nghiêm trọng bất cứ lúc nào, thậm chí là tử vong.
Nhưng không còn cách nào khác.
Ai bảo ở giữa Tây Đại Lục và Đại Càn bên này còn cách một vùng biển chứ.
Mặc dù bọn họ đã báo những việc xảy ra bên phía Đại Càn này về Tây Đại Lục thông qua kênh đặc biệt rồi, nhưng Tây Đại Lục muốn phái thống soái khác đến thay Hải Hậu cũng cần phải có thời gian.
Trước khi nguyên soái mới đến, quân đội của Tây Đại Lục vẫn do Hải Hậu lãnh đạo, Hải Hậu vẫn phải đích thân đưa ra ý kiến.
Những người khác không thể đảm đương trách nhiệm này, cũng không có uy danh đó.
Hải Hậu không lập tức trả lời câu hỏi này của thuộc hạ, nàng trầm mặc một lát, sau đó nói: “Để ta suy nghĩ một chút trước rồi sẽ nói sau.”
"Nguyên soái, không thể đợi được, bên ngoài đã...”
"Ta nói, để ta suy nghĩ trước đã."
Giọng nói và sắc mặt của Hải Hậu đồng thời trở nên lạnh lẽo.
Sau khi bị thương lần này, rõ ràng Hải Hậu đã cáu kỉnh hơn rất nhiều.
Uy danh của Hải Hậu trước đây còn cao hơn nhưng nàng chưa từng bận tâm đến việc thuộc hạ có ý kiến bất đồng.
Mà bây giờ, Hải Hậu rõ ràng lại vô cùng bất mãn khi có người nghi ngờ chất vấn quyết định của nàng, hơn nữa lại trực tiếp thể hiện sự bất mãn này ra.
Các tướng lĩnh thuộc hạ của nàng lập tức im lặng.
"Các ngươi ra ngoài trước đi, để ta yên tĩnh một chút.”
"Rõ."
Sau khi các tướng lĩnh thuộc hạ rời đi, Hải Hậu nằm trên giường bệnh, ánh mắt tĩnh lặng, cả người đều toát ra vẻ mất hết tinh thần một cách sâu sắc.
Một lát sau.
Thầy thuốc đẩy cửa bước vào.
"Nguyên soái, kiểm tra thân thể."
Hải Hậu không hề động đậy.
Để mặc cho thầy thuốc khám bệnh cho nàng, kê đơn và dặn dò những điều nàng cần chú ý.
Cho đến khi...
Một tia sáng lóe lên trong mắt thầy thuốc, ống tiêm đáng lẽ phải được chích vào cánh tay của nàng lại trực tiếp đâm thẳng về phía cổ của Hải Hậu.
Mà cổ của Hải Hậu nghiêng qua, né tránh đòn đánh lén của thầy thuốc, sau đó dùng tay trái ấn chuông báo động.
Trong tích tắc, tiếng chuông báo động trong phòng vang lên.
Khuôn mặt của thầy thuốc bị khẩu trang che khuất, ánh mắt vẫn bình tĩnh, chỉ là trong lòng chùng xuống.
Hắn ta nhận ra rằng đó là một cái bẫy.
Là một sát thủ, một nhát không trúng thì trốn xa ngàn dặm mới chính là sự lựa chọn đúng đắn.
Chứ không phải là mạo hiểm ám sát một lần nữa.
Vì vậy, hắn ta lập tức chuẩn bị rời đi.
Thế nhưng...
Muộn rồi.
Lúc này, ở khắp bốn hướng đông, nam, tây, bắc đều xuất hiện một đường thánh quang, tất cả bao trùm lấy hắn ta.
Cùng lúc đó, các tướng lĩnh thuộc hạ kia của Hải Hậu cũng lại xuất hiện trong căn phòng.
Hải Hậu, người chưa hết hoảng hồn, lúc này trên khuôn mặt cũng lại nở ra một nụ cười.
"Cuối cùng cũng đợi được ngươi, cũng may bổn soái không từ bỏ, An Toàn Tư, Ảnh Tử, không sai chứ?”
Trong lòng thầy thuốc lại chùng xuống.
Chết tiệt.
Làm sao người phụ nữ này biết được?
Hải Hậu dường như lại đoán được suy nghĩ của Ảnh Tử, nói thẳng: “Tò mò xem tại sao bổn soái lại biết thân phận của ngươi? Đương nhiên là Đại Càn các ngươi còn có gian tế do bổn soái cài vào rồi? Chẳng lẽ bổn soái có thể đoán được sao?”
Ảnh Tử nheo mắt lại, lãnh đạm nói: “Xem ra thật sự là ngươi đoán được rồi, bội phục.”
Nếu Hải Hậu không nói như vậy, hắn ta còn không thể xác định.
Nhưng Hải Hậu đã nói như vậy rồi, Ảnh Tử chắc chắn rằng Hải Hậu đã đoán được.
Hải Hậu: “...”
Bị Ảnh Tử gỡ hòa một ván.
Có điều, không quan trọng.
"Vừa rồi những thuộc hạ của ta còn hỏi ta, thế cục hiện tại nên làm thế nào? Ta còn chưa trả lời bọn họ, chính là đang đợi Ảnh Tử tiên sinh ngươi, ngươi xuất hiện rồi, bọn ta có thể phá vỡ cục diện rồi.”
Nói đến đây, Hải Hậu cố ý nói: “Nói ra thì ta thực sự phải cảm ơn An Toàn Tư các ngươi, trước đây nếu không phải có Kỳ Hử Doanh, bổn soái đã chết rồi. Hiện tại Ảnh Tử tiên sinh lại chủ động đến, thay bổn soái giải quyết tình hình nguy cấp. Lấy tính mạng của Ảnh Tử tiên sinh để đổi lấy hòa bình tạm thời giữa bọn ta và nước Càn, ta nghĩ nước Càn sẽ đồng ý.”
“Ngươi đã hỏi ta đồng ý hay không chưa?” Ảnh Tử hỏi.
Hải Hậu lãnh đạm nói: “Ảnh Tử tiên sinh, ta khuyên ngươi đừng tự sát, trên thực tế, căn phòng này đã được cải tạo đặc biệt, hơn nữa ta giới thiệu với ngươi một chút, đây là vong linh ma pháp sư nổi tiếng nhất của Tây Đại Lục bọn ta, tin ta đi, trước mặt ông ta tốt nhất là ngươi nên sống, nếu không ngươi chắc chắn sẽ hối hận.”
Một ông lão tỏa ra hơi thở chết chóc khắp người nở một nụ cười u ám với Ảnh Tử.
Ảnh Tử muốn mắng chửi nàng.
Người đàn bà này quả thực không dễ đối phó.
Đã bị thương nặng mà vẫn có thể đoán trước được sự đoán định của Đại Càn và bố trí mai phục trước.
Không hổ là danh soái khiến quân Đại Càn như gặp phải kẻ địch lớn.
Ảnh Tử lĩnh hội được sự khó chơi của Hải Hậu một cách sâu sắc.
"Làm sao ngươi đoán được là ta vậy?” Ảnh Tử hỏi.