Ngàn dặm đưa đầu đến, lễ mọn lòng thành (4)
Hải Hậu khẽ cười và nói: “Rất đơn giản, nước Càn các ngươi khoe khoang mình là một nước nhân nghĩa, ta dùng đại công thần Kỳ Hử Doanh này đổi lấy mạng của ta, ta đoán nước Càn cũng sẽ đổi, sự thực quả thực như vậy. Nhưng bổn soái còn sống một ngày, nước Càn các ngươi sẽ ăn ngủ không yên, vì vậy chắc chắn rất muốn nhân lúc ta đang bệnh mà lấy mạng ta. Nếu bổn soái đã bị thương nặng rồi, đương nhiên phải ra sức giết chết bổn soái. Ở phương diện này, người mà Đại Càn có khả năng phái đi nhất là hai người, một là Ảnh Tử đại nhân ngươi, còn có một người chính là Lục Nguyên Hạo.
"Thực ra, ta không thể đoán được người tới là ngươi hay là Lục Nguyên Hạo, vì vậy ta đã lập hai kế hoạch. Có điều sau khi ngươi xuất hiện, ta liền biết là Ảnh Tử đại nhân ngươi rồi. Nếu là Lục Nguyên Hạo muốn ám sát bổn soái, sẽ không phải phong cách này.”
Thích Sát Chi Thuật thiên hạ vô địch của Lục Nguyên Hạo, toàn thiên hạ đều biết.
Dù sao, Lục Nguyên Hạo đã từng ám sát Tống Liên Thành trước ánh nhìn của bao người.
Theo lời nói của Lục Nguyên Hạo, giết chết toàn bộ những người nhìn thấy hắn ta chính là một lần ám sát thành công.
Kiểu phong cách ám sát này, thấy một lần sẽ suốt đời khó quên.
Rất rõ ràng, phong cách của Ảnh Tử và Lục Nguyên Hạo hoàn toàn khác nhau.
Ảnh Tử ngửa mặt lên trời và thở dài: “Lợi hại, thật lợi hại, không hổ là Hải Hậu, danh xứng với thực. Mặc dù trước đó vừa mới gặp phải chuyện ngoài ý muốn nhưng vẫn có thể bình tĩnh suy xét và mưu cầu phản kích như vậy, ta không bằng ngươi.”
“Đa tạ quá khen.” Hải Hậu gật đầu cảm ơn.
Mặc dù từ nhỏ đến lớn, Hải Hậu đã nghe được rất nhiều lời khen tương tự, nhưng lời khen từ kẻ địch vẫn khiến nàng cảm thấy vô cùng có cảm giác thành tựu.
Có điều, ngay sau đó, sắc mặt của Hải Hậu liền thay đổi.
"Ngươi quả thực lợi hại, có điều sư phụ ta cũng không kém.”
"Đừng nhúc nhích.”
Câu phía trên là lời nói của ‘Ảnh Tử’.
Mà câu ‘Đừng nhúc nhích’ này là lời của một tướng lĩnh thuộc hạ sát bên cạnh Hải Hậu.
Lúc này, vị tướng lĩnh thuộc hạ này đã kề dao vào cổ Hải Hậu.
Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều trở nên căng thẳng.
Cơ thể của Hải Hậu cũng đột nhiên cứng đờ.
Đại não của nàng xoay chuyển rất nhanh: “Ngươi mới là Ảnh Tử?”
“Nguyên soái quả thật thông minh.” Ảnh Tử khen ngợi.
"Vậy ngươi là...”
Hải Hậu nhìn về phía ‘Ảnh Tử’ bị bọn họ bao vây.
Trước mắt mọi người, ‘Ảnh Tử’ biến thành bộ dạng của Lục Nguyên Hạo.
Hải Hậu giương mắt đẫn đờ.
"Không thể, sao ngươi làm được? Biến Hóa Chi Thuật tuyệt đối không thể qua được mắt bọn ta.”
Hải Hậu và những cường giả của Tây Đại Lục này không phải là người mù.
Nếu Biến Hóa Chi Thuật thông thường có thể qua được mắt bọn họ, thì bọn họ đã sớm tìm sợi mỳ mà thắt cổ rồi.
Lục Nguyên Hạo nhún vai và bình tĩnh nói: "Thứ ta dùng không phải là Biến Hóa Chi Thuật, là Dịch Dung Chi Thuật. Hơn nữa ta còn dùng khẩu trang che mặt, ngươi lại không biết dáng vẻ của sư phụ ta, ta tùy ý hóa trang, không phải ngươi đã coi ta là sư phụ rồi sao?"
Hải Hậu: "..."
Tại sao ngươi nói lại có vẻ đơn giản như vậy?
Nghĩ đến phong thái ra vẻ lúc nãy của nàng trước mặt Lục Nguyên Hạo, Hải Hậu muốn chết đi được.
Vậy mà thằng hề lại là bản thân mình.
Sau khi giải đáp sự nghi hoặc của Hải Hậu, Lục Nguyên Hạo nói với Ảnh Tử với vẻ bất mãn: “Sư phụ, con đã nói Thích Sát Chi Thuật mà người sắp đặt này căn bản không có tác dụng, còn không bằng dùng Thích Sát Chi Đạo của con. Thích Sát Chi Đạo của con là vô địch, đến Tống Liên Thành cũng bị con giết chết rồi.”
Khóe miệng Ảnh Tử giật giật một cái.
Thích Sát Chi Đạo của Lục Nguyên Hạo... Đó chính là giết suốt dọc đường, giết sạch toàn bộ những ai nhìn thấy bọn họ.
Nếu hắn ta sử dụng loại Thích Sát Chi Đạo đó, hắn ta chính là kẻ ngốc giống như Lục Nguyên Hạo.
"Câm miệng."
Ảnh Tử không thèm để ý đến Lục Nguyên Hạo, nói với Hải Hậu: “Nguyên soái, xem ra cục diện hiện tại do ta định đoạt rồi.”
Khóe miệng Hải Hậu nhếch lên.
"Vậy mà Lục Nguyên Hạo lại là đồ đệ của Ảnh Tử ngươi, ám sát liên hoàn, bảo đảm hai lớp, quả nhiên là cao thủ. Xuất sắc, quả thực là xuất sắc, nhưng các ngươi nghĩ rằng các ngươi chắc thắng rồi sao?”
...
Trường Sinh Tông.
Phòng Tông chủ.
Một người trông giống như thị nữ đang tựa vào giường, trước mặt có một chiếc gương như thủy tinh, vừa lúc đang chiếu cảnh tượng trong phòng bệnh của Hải Hậu lúc này.
Trần Già ở ngay trước giường.
Hắn đang xem sự việc đang xảy ra trong gương, vẻ mặt và tâm tình vô cùng phức tạp.
"Khụ khụ."
Thị nữ bỗng nhiên ho khan.
Trực tiếp ho ra máu.
Sắc mặt nàng vô cùng nhợt nhạt, nhưng nét mặt lại có chút phấn chấn.
"Trần Già, ngươi hiểu chưa?”
Trần Già: "Hiểu được một chút, nhưng vẫn chưa hiểu hoàn toàn.”
Thị nữ, cũng chính là Hải Hậu cong khóe miệng lên.
“Ta ở trong phòng bệnh là một hình nộm thế thân của ta.”
“Ta đã sớm dự đoán được Đại Càn sẽ phái người tới ám sát ta, vì vậy sớm đã bày ra mai phục.”
"Ta không biết rốt cuộc bên cạnh mình có bao nhiêu nội ứng của nước Càn, vì vậy tin tức này ta không tiết lộ với ai cả, giấu người của mình, cũng chính là giấu Đại Càn.”
"Về phần thân thể thật của ta thì ta đã bí mật tới tìm ngươi."
Nói đến đây, trên người Hải Hậu lộ ra vẻ vô cùng tự tin.