Đã đến lúc biểu diễn kỹ thuật chân chính rồi (1)
"Ai ngờ rằng thống soái quân viễn chinh của Tây Đại Lục lại ở chỗ tông chủ của Trường Sinh Tông - đồng minh của nước Càn để tĩnh dưỡng bình phục chứ?”
"Mặc dù hiện tại là lúc ta yếu ớt nhất nhưng trí tuệ vĩnh viễn luôn quan trọng hơn vũ lực. Trí tuệ của ta còn đó, bọn thất phu này vĩnh viễn không thể uy hiếp ta được.”
"Ngươi chỉ nhìn thấy lớp hai, ngươi tưởng rằng ta là lớp đầu tiên, nhưng thực ra ta là lớp thứ năm...Phụt...”
Hải Hậu ngạc nhiên nhìn thanh kiếm xuyên qua tim trước ngực mình.
Trần Già chớp chớp mắt, trước tiên không nói gì, lại đâm thêm một nhát kiếm nữa, xác nhận Hải Hậu đã chết rồi, hắn ta mới lẩm bẩm: “Ta thực sự không muốn giết ngươi, là tự ngươi dâng mình đến cửa. Ngàn dặm đưa đầu đến, lễ mọn lòng thành. Ngươi thực là một người tốt.”
Bàn về bổ đao, Trần Già là chuyên nghiệp.
Không biết cao siêu hơn Tứ hoàng tử tới mức nào rồi.
Nếu như hôm đó, người đâm sau lưng Hải Hậu đổi thành Trần Già, Hải Hậu đã sớm chết từ lâu rồi, căn bản không thể kiên trì tới tận bây giờ.
Ở phương diện này, Tứ hoàng tử so với Trần già, quả thật là trình độ nghiệp dư.
Từ một loạt biểu hiện vừa rồi của Trần Già, cũng có thể thấy được tố chất chuyên nghiệp của Trần Già:
Mặc dù đối diện với một người cơ bản đã mất đi năng lực phản kháng như Hải Hậu, cũng không hề phí lời, liên tiếp chém hai đường kiếm trước, đâm chết triệt để rồi nói sau.
Phản diện đều nên học hỏi.
Phàm như bọn họ có được một nửa tố chất của Trần Già, cũng không đến nổi chết vì nhiều lời.
Sau khi giết chết Hải Hậu, Trần Già ngẫm nghĩ lại một chút những lời mà Hải Hậu vừa nói ban nãy.
“Ta không biết bên cạnh ta rốt cuộc có bao nhiêu nội gián của Càn Quốc, vì thế tin tức này ta không tiết lộ cho bất cứ ai, giấu được người của ta, cũng tức là giấu được Đại Càn.”
“Ai mà ngờ thống soái quân viễn chinh của Tây Đại Lục, sẽ tĩnh dưỡng khôi phục ở chỗ của tông chủ Trường Sinh tông - minh hữu của Càn Quốc?"
Trần Già chậm rãi gật đầu.
Quả thật.
Hải Hậu nói rất đúng.
Ai mà ngờ Hải Hậu sẽ chết trong tay hắn chứ?
Nếu đã không ai biết hành tung của Hải Hậu, vậy cho dù hắn giết Hải Hậu, cũng sẽ không có người biết.
Nghĩ đến đây, Trần Già vung tay phải, trực tiếp biến thi thể của Hải Hậu hóa thành khí.
Ngay cả giai đoạn thành tro cũng được lược bỏ.
Trực tiếp hóa khí không còn tăm hơi.
Giống như vừa rồi chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Động tác thuần thục làm người khác thấy đau lòng.
Làm xong một loạt những thao tác này, Trận Già sử dụng Nhất Hiệt Thư, liên lạc với Ngụy Quân, báo tin cho Ngụy Quân về sự tình của Hải Hậu.
Ngụy Quân nghe xong thông báo của Trần Già, đại não lại đứng máy một trận.
“Chuyện gì thế? Hải Hậu chạy tới chỗ ngươi nộp mạng rồi?”
Trần Già nhún vai, giải thích rằng: “Hải Hậu nói rằng ả ta không còn tin tưởng người bên cạnh, lại phán đoán rằng Đại Càn khẳng định sẽ phái người đi ám sát ả, vì thế ả sử dụng chiêu ve sầu thoát xác, sau đó mai phục phản sát. Kế hoạch rất hoàn hảo, khuyết điểm duy nhất chính là ả ta bị lọt vào tay ta.”
Ngụy Quân: ". . ."
Bỏ qua không nói đến chuyện Hải Hậu tìm đến Trần Già, những hành động, thao tác trước đó của Hải Hậu có thể nói đều vô cùng anh minh.
Nhưng thực sự không có cách nào bỏ qua không nói đến chuyện Hải Hậu đã tìm đến Trần Già.
Dù sao đây mới là trọng điểm.
“Ả ta làm thế nào mà chạy lại tới chỗ ngươi?” Ngụy Quân hỏi.
“Chuyện này phải cảm ơn Ngụy huynh ngươi.” Trần Già nói.
Ngụy Quân: “Tại sao bây giờ chuyện gì cũng đều phải cảm ơn ta?”
Thiên Đế đại nhân có chút phiền phức.
Cứ có người đổ công lao lên đầu hắn, hắn liền cảm thấy không phải chuyện gì tốt đẹp.
Tứ hoàng tử chính là như thế.
Hắn sợ Trần Già cũng như thế.
Nhưng mà so với việc Tứ hoàng tử cưỡng ép gán công lao, thì lý do của Trần Già quả thật có lý hơn rất nhiều, khiến Ngụy Quân không có cách nào phản bác.
“Lần trước không phải Hải Hậu nương nhờ ở chỗ của ta sao? Lần đó ta đã muốn giết chết ả, nhưng Nguy huynh đã cản ta lại.”
Ngụy Quân: “Đúng là có chuyện đó.”
Trần Già khẽ cười nói: “Quả thật lần đó là thử thách của Hải Hậu dành cho ta, ta đã vượt qua được thử thách, cho nên Hải Hậu mới có thể tin tưởng ta như vậy. Còn việc tại sao Hải Hậu lại đến chỗ của ta? Nguyên văn của Hải Hậu là: Ai mà ngờ thống soái quân viễn chinh của Tây Đại Lục, sẽ tĩnh dưỡng khôi phục ở chỗ của tông chủ Trường Sinh tông - minh hữu của Càn Quốc?”
Ngụy Quân: ". . ."
Hợp tình hợp lý, không thể phản bác.
Hắn cũng không ngờ được Hải Hậu sẽ từ vạn dặm xa xôi đến nộp mạng.
Phán đoán của Hải Hậu không hề có một chút sai sót nào.
Ả chỉ là đã tin sai người.
“Nhắc đến có chút đáng tiếc, Hải Hậu chết hơi sớm rồi.” Trần Già có chút tiếc nuối: “Vẫn chưa đạt được mong đợi ban đầu của chúng ta đối với ả.”
Mong đợi ban đầu của Ngụy Quân và Trần Già đối với Hải Hậu là để Hải Hậu giúp Trần Già xử lý Nguyên Minh Chủ.
Tiếp đến mượn sự trợ giúp Hải Hậu làm bàn đạp, thành công đột nhập Tây Đại Lục.
Hiện tại mục tiêu vẫn chưa hoàn thành thì Hải Hậu đã chết rồi, xuất phát từ góc độ của Trần Già, quả thật là có lý do để đáng tiếc.
Nhưng chỉ như thế mà giết chết đại nguyên soái hải quân của Tây Đại Lục, cũng chính là thống soái quân viễn chinh của Tây Đại Lục, đã là một thành công to lớn rồi.