Đã đến lúc biểu diễn kỹ thuật chân chính rồi (2)
Nếu như vậy vẫn chưa hài lòng, thì quả thật là làm màu khoe khoang quá mức rồi.
Ngụy Quân châm chọc nói: “Nếu ngươi cảm thấy tài nguyên của Hải Hậu vẫn chưa được lợi dụng tối đa, giết chết ả dễ dàng như thế làm gì?
Trần Già giải thích rằng: “Không còn cách nào, Hải Hậu bị thương quá nặng rồi, mà còn không phải vết thương có thể hồi phục trong thời gian ngắn. Cho dù ta không giết ả, ả cũng sẽ về Tây Đại Lục trị thương, không thể mang vết thương ra trận. Tiếp tục ở lại chỗ này, rất có khả năng ả sẽ trực tiếp chết vì bệnh. Vì vậy giữ lại Hải Hậu thì trong thời gian ngắn ả cũng không giúp ích gì được cho ta, còn không bằng trực tiếp giết ả. Dù gì thì đối với Đại Càn chúng ta mà nói, ả đáng chết.”
Đối với bản thân Hải Hậu, Trần Già không có ân oán cá nhân nào.
Hai quân giao chiến, các bên khác chủ.
Cũng giống như người Tây Đại Lục hận không thể giết chết Cơ Soái vậy.
Với tư cách là người Đại Càn, giết chết Hải Hậu cũng là một việc không cần thiết phải suy xét nhiều.
Lối giải thích của Trần Già hoàn toàn hợp lý, Ngụy Quân không có cách nào phản bác.
Thực ra hắn cũng cảm thấy có chút đáng tiếc.
Bởi vì xuất phát từ nội tâm của Ngụy Quân cho rằng, Hải Hậu đối với Đại Càn đã không còn sức uy hiếp gì nữa.
Dù sao Bất Bại Kim Thân của Hải Hậu đã bị phá vỡ rồi, hơn nữa còn xem Trần Già là người thân cận.
Trong tình huống này, giữ lại Hải Hậu, biết đâu đã có thể tạo ra được chiến tích lớn hơn nữa.
Nhưng mà chết cũng đã chết rồi.
Kế hoạch không biến hóa nhanh.
Mỗi một sự việc không thể đều dựa theo suy nghĩ của bọn hắn mà phát triển.
Hơn nữa, Hải Hậu trong thời gian này, quả thực đem đến cho dân chúng Đại Càn rất nhiều áp lực.
Ả chết đi rồi, đối với trên dưới Đại Càn mà nói, đều là một chuyện làm phấn chấn lòng người.
Hiện tại việc cần làm, là giải quyết hậu quả.
Mặc dù Trần Già làm rất gọn gàng dứt khoát, nhưng có một số chuyện vẫn cần giải quyết hậu quả.
Điểm đơn giản nhất:
“Trần Già, ngươi muốn giết Hải Hậu, bao gồm trực tiếp giết chết Hải Hậu đều không có vấn đề, nhưng vẫn có chút quá kích động, lỡ như ả vẫn còn để lại một đường lui, những lời nói với ngươi đó là đang lừa ngươi thì sao?
Trần Già nói: “Ngụy huynh, ta cũng đã có nghĩ đến khả năng xảy ra điều mà huynh nói, nhưng mà dựa vào thực lực hiện tại của ta, đủ để có thể phân biệt được Hải Hậu là thật hay giả, người ta giết khẳng định là Hải Hậu thật không sai. Nếu bản thân ả đến đây rồi, ta nghĩ ả sẽ không cho rằng thử thách dành cho ta còn quan trọng hơn so với tính mạng của ả đâu? Cho nên ta cơ bản có thể khẳng định, lần này không phải là thử thách nhắm vào ta, ả thật sự đã tin tưởng ta rồi.”
Ngụy Quân khẳng định phán đoán của Trần Già, chủ yếu là hắn tin tưởng vào năng lực bổ đao chuyên nghiệp của Trần Già.
“Phán đoán của ngươi chắc rằng không có vấn đề, nhưng lỡ như ả nói cho người khác biết trước là sẽ đến chỗ của người thì sao?” Ngụy Quân hỏi.
Trần Già thản nhiên nói: “Đây đích thực là một chuyện mạo hiểm, ta cũng đang đánh cược. Nếu thật là cược thua, làm cho ta bại lộ, vậy thì ta chấp nhận. Dù sao thì hiện tại ta cũng là tông chủ Trường Sinh Tông, giết nguyên soái hải quân của Tây Đại Lục, cũng là chuyện nên làm.”
Nói là nói vậy, nhưng đối với người hiểu được chút ít tình huống của Trần Già sẽ biết được cái này khẳng định không bình thường.
Hơn nữa, nguyên soái hải quân của Tây Đại Lục vì sao lại chết trong tay Trần Già, bản thân chuyện này thôi đã chứa đầy điểm đáng ngờ.
Một khi sáng tỏ, thân phận của Trần Già rất có thể sẽ dẫn đến phản ứng dây chuyền.
Những nghi ngờ trước kia của Nguyên Minh Chủ nhắm vào Trần Già, cũng sẽ bị mọi người nhớ lại ngay lập tức.
Trần Già nói không sai, đây chính là đang đánh cược tính mạng.
Nhưng cái này đối với nội ứng mà nói, dường như cũng chỉ là thao tác cơ bản.
Bắt đầu từ lúc bọn họ lựa chọn bước chân vào con đường này, chính là đang đánh cược tính mạng rồi.
Ngụy Quân nghĩ đến đây, thở dài nhẹ một hơi, cũng không tiếp tục giữ mãi không buông vấn đề này, hắn biết Trần Già quả thật là không có cách nào.
Nếu như Hải Hậu có chừa đường lui, lừa dối Trần Giá, vậy thì Trần Giá chết cùng Hải Hậu là chuyện có xác suất lớn, có điều Trần Giá ắt hẳn cho rằng dù cho là vậy cũng đáng.
Ngụy Quân chỉ lẳng lặng cầu nguyện cho Trần Già một phen.
Sau đó tiếp tục nói: “Cứ như vậy, con rối thế thân kia của Hải Hậu nhất định phải chết, nhất định phải làm cho Hải Hậu có một cái chết quang minh chính đại.”
Trần Già nhắc nhở nói: "Tốt nhất chết không còn cốt xác, bởi vì con rối thế thân có khả năng bị điều tra ra, huynh còn liên lạc được với Lục Nguyên Hạo không?"
Ngụy Quân: "Giao cho ta."
Phương thức liên lạc thông thường, ví dụ như phù liên lạc, lúc này khẳng định là không thể dùng nữa rồi.
Tây Đại Lục đã sớm nghiên cứu ra trang bị ngăn chặn, bao gồm Đại Càn và Yêu Đình, đều đã nắm vững loại kỹ thuật này.
May mắn là, Ngụy Quân vẫn còn Nhất Hiệt Thư.
Có thể thông qua Nhất Hiệt Thư để nói chuyện với Lục Nguyên Hạo.
Hàng Duy Đả Kích của Bạch Khuynh Tâm, với kỹ thuật hiện tại của Tây Đại Lục không đủ khả năng để có thể phong tỏa được.
Nghiêm khắc mà nói, cái này cũng có chút ức hiếp người.
Có điều, nếu không phải Ngụy Quân tự mình bắt nạt người khác, Ngụy Quân sẽ không quan tâm.