Đã đến lúc biểu diễn kỹ thuật chân chính rồi (3)
Sư phụ hờ hẳn là cũng không quản rộng đến như vậy.
“Đúng rồi, Ngụy huynh, huynh nhớ nhắc nhở Lục Nguyên Hạo phải vô cùng cẩn thận, Hải Hậu nếu đã dám mai phục, cho thấy rằng Hải Hậu có kế hoạch phản sát bọn họ, chỉ là suy đoán, Hải Hậu hẳn có đường lui để giữ toàn bộ bọn họ ở lại.” Trần Già trịnh trọng nhắc nhở nói.
Không cần Trần Già nói, Ngụy Quân cũng đã nghĩ đến điều này.
Nhưng ngược lại Ngụy Quân không quá lo lắng cho Lục Nguyên Hạo.
Trong chuyện này, cần phải lo lắng đó chính là Ảnh Tử.
Lục Nguyên Hạo. . . Ngụy Quân cảm thấy trừ phi hắn ra tay, bằng không thì Lục Nguyên Hạo khó mà chết được.
Mặc cho ả Hải Hậu có đưa ra hàng trăm kế khôn ngoan, muốn giết chết Lục Nguyên Hạo, khẳng định cũng vượt quá khả năng của ả.
Sự thật chứng minh, phán đoán này của Ngụy Quân là có đạo lý.
Ngay lúc Ngụy Quân thông qua Nhất Hiệt Thư nhắc nhở Lục Nguyên Hạo, Lục Nguyên Hạo chỉ kịp đáp lại một câu: "Ngụy ca huynh nhắc nhở có chút muộn, nhưng mà không sao, đã đến lúc biểu diễn kỹ thuật chân chính rồi."
Một đám mây hình cây nấm cực kỳ lớn bay lên từ phía trên Ngụy Đô.
Đồng thời, một sự áp bức không thuộc về nhân gian, xuất hiện tại Ngụy Đô thành.
Như vậy hiển nhiên là sức mạnh thuộc về thần minh.
Sau khi tiền tiêu của Đại Càn quan sát được loại dị tượng này, lập tức bẩm báo quân bộ.
Theo đó, khi quân bộ cùng An Toàn Tư nhận được tin tức đều nặng nề trong lòng.
Nhất là Kỳ Hủ Oánh.
Nàng vừa mới được Đại Càn cứu trở về, vốn dĩ vẫn đang tiếp nhận trị liệu, sau khi biết được tin tức này tâm trạng phút chốc liền sụp đổ.
"Tiểu Háo Tử hắn. . . Còn có Ảnh Tử thúc thúc. . . Bọn họ đều là vì ta gặp chuyện không may."
Nàng hận không thể lấy thân thay thế.
Tuy nhiên Triệu Thiết Trụ lại rất bình tĩnh.
Hắn thậm chí còn có tâm tư an ủi nói: "Oánh Oánh đừng lo lắng, sẽ không có chuyện gì đâu."
"Sẽ không có chuyện gì?"
Kỳ Hủ Oánh hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn về phía Triệu Thiết Trụ.
"Đại ca, Tiểu Hào Tử cùng Ảnh Tử thúc thúc sợ là đã bị trúng mai phục rồi."
Triệu Thiết Trụ gật đầu, nói: "Ta biết, nhưng không có gì vấn đề lớn, yên tâm."
"Đại ca, tại sao huynh có thể trấn tĩnh như thế? Nhị ca, huynh dường như cũng không lo lắng."
Quả thực, Đệ Nhị cũng không lo lắng.
So với việc lo lắng cho Lục Nguyên Hạo và Ảnh Tử, bọn họ càng lo lắng cho vết thương của Kỳ Hủ Oánh hơn.
Lúc đó Kỳ Hủ Oánh tiễn Tứ hoàng tử đi, tự mình thay thế vị trí của Tứ hoàng tử, bị thương không hề nhẹ.
Nàng cũng không có sức chiến đấu hiện tại trên mặt giấy tờ của Tứ hoàng tử, suy cho cùng nàng thiếu đi sự ủng hộ của Đại đội trưởng vận tải Dewey.
Vì vậy trong thời gian ngắn, Kỳ Hủ Oánh phải chuyên tâm dưỡng thương.
Làm ca ca, tất nhiên phải quan tâm người muội muội nhỏ nhất này.
Đệ Nhị bình tĩnh nói: "Bát muội, trong số mấy huynh đệ tỷ muội chúng ta, người không cần lo lắng nhất chính là lão Cửu."
"Tiểu Hào Tử. . . Tại sao chứ?"
Kỳ Hủ Oánh không hiểu lắm.
Lục Nguyên Hạo trong ấn tượng của nàng, vẫn là nỗi xấu hổ Giám sát ti kia.
Đệ Nhị giải thích rằng: "Bát muội, muội phải đi Tây Đại Lục từ sớm, cho nên không hiểu rõ về lão Cửu. Trong thiên hạ, người có thể giết chết lão Cửu, ta e rằng vẫn chưa ra đời. Hắn dám đi ám sát Hải Hậu, tất nhiên đã nắm chắc rằng sẽ rút lui an toàn, bằng không hắn sẽ không đi. Hơn nữa, lão Cửu ban đầu thành danh, chính là dựa vào phòng ngự đấy."
Quả thật, rất nhiều người đều đã quên.
Danh tiếng lúc ban đầu của Lục Nguyên Hạo ngoại trừ "nỗi xấu hổ của Giám sát ti", còn có một tên hiệu "Phòng ngự vô địch”.
Lực độ chiêu công kích cuối cùng mà Lục Nguyên Hạo có thể chịu đựng được, mạnh đến mức nào?
Trước mắt cũng không ai biết được.
Nhưng Lục Nguyên Hạo đã dùng hành động thực tế chứng minh, lòng tin của Triệu Thiết Trụ và Đệ Nhị đối với hắn là có đạo lý.
Nửa ngày sau.
Lục Nguyên Hạo toàn thân đều ứa máu đang ôm Ảnh Tử chưa biết sống chết ra sao, xuất hiện tại Truyền tống trận của kinh thành, ngay lập tức được hộ tống đến An Toàn Tư.
Các đại lão của quân bộ đã chờ đợi ở đây từ lâu, nhìn thấy Lục Nguyên Hạo toàn thân đẫm máu đều bị dọa giật mình.
"Lục đại nhân, ngài. . ."
Lục Nguyên Hạo đặt Ảnh Tử xuống giường, sau đó người mềm nhũn ngã phịch xuống đất.
"Làm ta sợ muốn chết, thật sự làm ta sợ muốn chết, thiếu một chút nữa ta không về được rồi."
Ngụy Quân: ". . ."
Hắn rất muốn hỏi là thiếu một chút hay là thiếu một tỷ chút.
Nhưng hắn đã nhịn được.
Châu Phân Phương thẳng thừng giật lấy cánh tay của Lục Nguyên Hạo, muốn lập tức trị thương cho Lục Nguyên Hạo.
Hiện thế hệ trẻ của Đại Càn ngày nay, Lục Nguyên Hạo quả thật là sự tồn tại với thanh danh chỉ đứng sau Ngụy Quân, bất cứ ai có cảm tình đối với Đại Càn đều không hy vọng Lục Nguyên Hạo xảy ra chuyện.
Nhưng sắc mặt Châu Phân Phương rất nhanh liền trở nên cổ quái.
"Vết thương của ngươi đâu?"
Sao nàng không kiểm tra ra?
Lục Nguyên Hạo vẫn kinh sợ chưa hoàn hồn: "Ta thiếu chút nữa là bị thương."
Châu Phân Phương: ". . ."
Ngụy Quân: ". . ."
Những người khác: ". . ."
Mặc dù hoàn cảnh không thích hợp, nhưng giờ khắc này, rất nhiều người đều dâng lên xung động đánh người.
Lục Khiêm nhịn không được nữa, trực tiếp hỏi: “Ngươi toàn thân đầy máu này là có chuyện gì? "
"Là của sư phụ ta, đúng rồi, mau cứu sư phụ ta, ngài ấy sắp không qua khỏi rồi." Lục Nguyên Hạo hoàn hồn trở lại.