Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn (Bản Dịch Full)

Chương 1404 - Chương 1404. Đã Đến Lúc Biểu Diễn Kỹ Thuật Chân Chính Rồi (4)

Chương 1404. Đã đến lúc biểu diễn kỹ thuật chân chính rồi (4) Chương 1404. Đã đến lúc biểu diễn kỹ thuật chân chính rồi (4)

Đã đến lúc biểu diễn kỹ thuật chân chính rồi (4)

Châu Phân Phương hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, sau đó nhanh chóng đi kiểm tra tình hình của Ảnh Tử.

Sau đó, Chu Phân Phương hít một ngụm khí lạnh.

"Đi gọi bốn vị thái y Châu Ngô Trịnh Vương của Thái y viện đến đây, vết thương của ngài ấy quá nặng, một mình ta không thể cứu được.”

"Lục Ty Trưởng, ta cần hoàn dương thảo, thiên niên tham, hồi nguyên đan, phải nhanh."

"Tất cả ra ngoài, trừ bốn vị Thái y, những người khác đều không được vào."

Từ sắc mặt và phân phó của Châu Phân Phương, mọi người liền ý thức được tình trạng vết thương của Ảnh Tử.

Nhất định là tính mạng nguy kịch.

Sau đó. . .

Những người rời khỏi phòng, ngoại trừ Lục Khiêm đi thu thập những tài liệu mà Châu Phân Phương cần và người thay Châu Phân Phương đi tìm bốn vị Thái y Châu Ngô Trịnh Vương, những người khác đều dùng ánh mắt nhìn súc vật để nhìn Lục Nguyên Hạo.

Giọng điệu của Cơ Soái có vẻ rất kinh ngạc.

"Ảnh Tử thiếu chút nữa là chết rồi, vậy mà ngươi lại không bị gì?"

Hợp tác giữa Quân bộ và Ảnh Tử xa hơn nhiều so với những gì mà người khác biết.

Vì thế Cơ Soái có ấn tượng sâu đậm về sự lớn mạnh của Ảnh Tử.

Một chọi một, Cơ Soái tự hỏi bản thân mình e rằng cũng không phải là đối thủ của Ảnh Tử.

Dù sao thì những chiêu tấn công của Ảnh Tử quá quỷ dị.

Mà hắn ta còn có sở trường hơn về tác chiến đại quân đoàn.

Chuyên ngành của bọn họ không giống nhau.

Dù cho như vậy, người có thể đơn độc chiến đấu thắng được hắn ta cũng vô cùng hiếm thấy.

Sự lớn mạnh của Ảnh Tử là điều rõ ràng hiển nhiên.

Ảnh Tử mạnh mẽ đến thế, đứng trước Lục Nguyên Hạo, lại dường như còn kém rất xa?

Lục Nguyên Hạo vội vàng giải thích rằng: "Cơ Soái, ngươi đừng hiểu lầm, sở trường của ta và sư phụ vừa hay trái ngược nhau. Sư phụ ta giỏi về tấn công, phòng ngự quá yếu. Ta thế mạnh về phòng ngự, không giỏi tấn công."

Ngụy Quân: ". . ."

Có quỷ mới tin ngươi.

Lúc ban đầu chính vì tin những lời quỷ quái của ngươi nên mới bỏ lỡ một cơ hội giết chết Thiên đế.

Cách phòng ngự tốt nhất chính là tấn công, rất nhiều người đã từng nghe qua câu này, mà chưa thấy ai thực sự làm được điều đó.

Ai mà ngờ thằng nhãi ngươi lại thật sự làm được.

Cơ Soái cũng không tin lời của Lục Nguyên Hạo.

“Phòng ngự của ngươi mạnh hơn Ảnh Tử, ta có thể lý giải được.” Cơ Soái chậm rãi nói.

Quả thật có thể lý giải.

Suy cho cùng thì từ ban đầu Lục Nguyên Hạo nổi danh là vì phòng ngự mạnh.

Mạnh tới mức độ danh tiếng rúng động kinh thành, năm đó trong tình trạng vẫn đang đội mác “Nỗi xấu hổ của Giám sát ti”, sức phòng ngự của Lục Nguyên Hạo đặc biệt lợi hại, điều này vẫn được công nhận.

"Nhưng bổn soái không hiểu, uy lực lớn đến như vậy, ngươi có thể chống chọi được mà không bị hao tổn gì? Ngươi làm được bằng cách nào?"

Ánh mắt của Cơ Soái thậm chí đã có chút nghi ngờ.

Hắn cho rằng chỉ với sức của một mình Lục Nguyên Hạo thì không thể làm được chuyện đó.

Cho nên hắn nghi ngờ rằng Lục Nguyên Hạo đã dùng những thủ đoạn người khác không biết.

Hoặc là, đằng sau chuyện này còn có những nội tình mà người khác không biết.

Ví dụ như. . .

Lục Nguyên Hạo và Tây Đại Lục đã cùng nhau hợp tác.

Bọn họ đang diễn kịch.

Cái này không phải không có khả năng.

Chẳng qua Cơ Soái không có chứng cứ, vì thế hắn không nói suy đoán của mình ra.

Lục Nguyên Hạo không biết Cơ Soái đã bắt đầu nghi ngờ mình, hắn gãi gãi đầu, giải thích nói: "Cơ Soái, kỳ thật là chỉ thiếu chút nữa, thiếu chút nữa là ta cũng mất mạng tại đó rồi."

Bạch Khuynh Tâm nhìn ra được sự nghi ngờ của Cơ Soái, nàng vốn rất nhạy bén về phương diện này, cho nên nàng trực tiếp ngắt lời Lục Nguyên Hạo, nhắc nhở rằng: "Lục đại nhân, nói trọng điểm, ngươi làm thế nào mà chống chọi được?"

Nếu không giải thích rõ ràng chuyện này, Lục Nguyên Hạo sẽ mãi bị nghi ngờ.

Lục Nguyên Hạo chớp chớp mắt, yếu ớt nói: "Ta có thể không nói không?"

Những người khác dùng ánh mắt nói cho hắn đáp án.

Lục Nguyên Hạo bất đắc dĩ nói: "Được rồi, là ta học tập Yêu Hoàng."

"Yêu Hoàng?"

Lúc này ngay cả Ngụy Quân cũng kinh ngạc.

"Ngươi học tập Yêu Hoàng làm cái gì?"

Lục Nguyên Hạo giải thích nói: " Thiên phú của chủng tộc Yêu Hoàng là có thể tránh được những vết thương do vũ khí trong thiên hạ gây ra, từ sau khi ta biết được chuyện này, ta đã ăn ngủ không yên, chẳng phải như vậy có nghĩa là khi ta đối mặt với Yêu Hoàng, ta sẽ biến thành phế vật, chỉ có thể để mặc cho Yêu Hoàng chém giết?

Ngụy Quân: ". . ."

Nếu như ngươi không sở trường quyền cước, ta sẽ bắt ngươi mang họ của ta.

Những lời này cũng chỉ có thể lừa quỷ.

Có điều, với tính tình của Lục Nguyên Hạo, hắn lo lắng chuyện này quả thật là bình thường.

Lục Nguyên Hạo tiếp tục nói: "Trong sách có nói, chúng ta phải khiêm tốn hiếu học. Thánh nhân cũng nói, tam nhân hàng, tất hữu ngã sư*. Cho nên, ta muốn học tập Yêu Hoàng, tăng cường năng lực của bản thân, để mình cũng làm được giống như Yêu Hoàng. Nếu như có thể thành công, chẳng phải ta đây cũng có thể miến được thương tổn sao?

(*)trong nhóm ba người, sẽ có người có thể cho ta học hỏi được điều gi đó.

Triệu Thiết Trụ bật cười: "Lão Cửu, ngươi nói đùa gì thế? Yêu Hoàng là chủng tộc thiên phú, con người làm sao có thể học được ?"

Lục Nguyên Hạo: "Ta đã học được rồi đây."

Triệu Thiết Trụ xém chút nữa là thở không ra hơi.

\

Bình Luận (0)
Comment