Tây Đại Lục: Không nổ chết Lục Nguyên Hạo được, nhưng chẳng lẽ không thể nổ chết Ngụy Quân? (1)
Lục Nguyên Hạo vội vàng nói: "Vẫn chưa học được toàn bộ, ta chưa nghiên cứu được làm thế nào để tránh vết thương từ đao kiếm, chỉ mới nghiên cứu được phương hướng của đạn mìn, cho nên vừa đúng lúc dùng tới."
Cơ Soái điên rồi, nắm lấy cổ áo của Lục Nguyên Hạo hỏi: “Ngươi làm được bằng cách nào?”
Nếu như quận đôi của Đại Càn có thể nắm bắt được kỹ thuật này, vậy thì quân đội Đại Càn sẽ thành thiên hạ vô địch ngay tức khắc.
Lục Nguyên Hạo: “Rất đơn giản, chỉ cần tu luyện thêm vài chiêu thức công pháp phòng ngự, sau đó tiếp tục nắm vững một số pháp môn tị hỏa, kết hợp với nhau một chút là thành công rồi, không khó.”
Cơ Soái: ". . ."
《 Không khó 》!
Thấy Cơ Soái dường như chưa hiểu lắm, Lục Nguyên Hạo dùng sức giải thích nói: “Cơ Soái, thật ra nguyên lý rất đơn giản, chỉ cần cường độ phòng ngự của ngươi vượt qua cường độ vụ nổ, là ngươi đã đủ khả năng may mắn sống sót giữa vụ nổ rồi, như này có phải rất dễ lý giải không?”
Cơ Soái tự kỷ rồi.
Vẻ mặt của Ngụy Quân cũng rất vi diệu.
Lời của Lục Nguyên Hạo, quả thực rất dễ lý giải.
Chỉ cần cường độ phòng ngự của ngươi vượt qua cường độ vụ nổ, vụ nổ sẽ không làm tổn hại đến ngươi.
Logic chặt chẽ, không có kẽ hở.
Đây chính là nguyên nhân Ngụy Quân chưa bao giờ tự cho rằng đồ của mình đáng quý.
Có một số chuyện căn bản không cần lo lắng.
Bởi vì cho dù ngươi đem tất cả các bước giải đáp và đáp án chính xác của một đề bài công bố ra ngoài, nếu như học không được thì mãi vẫn không học được. . .
Nếu không tin, sách giáo khoa toán cao cấp nằm đó, ở đâu cũng có thể mua được, bạn học thử xem?
Có khi những nhà toán học gia kia cũng cảm thấy rất kỳ lạ, tại sao toán cao cấp đơn giản như thế mà trên thế giới này vẫn có người không học được?
Giống như Lục Nguyên Hạo hiện tại.
Đối mặt với sự nghi ngờ của những người khác, hắn vô cùng tủi thân và uất ức.
"Rất đơn giản mà, tại sao các ngươi lại không tin?
Mọi người: ". . ."
Ngụy Quân ho nhẹ một tiếng, giải vây giúp Lục Nguyên Hạo: "Các vị, ta tin tưởng Lục Nguyên Hạo."
Cơ Soái nhíu mày nói: "Ngụy đại nhân, ta biết ngươi và Lục Nguyên Hạo có mối quan hệ tốt, nhưng mà lời giải thích hắn đưa ra quả thực quá sỉ nhục trí tuệ của người khác rồi. Dựa theo cách nói của hắn, làm sao có thể tránh được vụ nổ?
Ngụy Quân nhàn nhạt nói: "Căn cứ vào cách nói của Lục Nguyên Hạo, ta vừa mới tự học một chút, hình như cũng đã học được rồi, hay là thử xem sao?"
Năm phút sau. . .
Ngụy Quân từ bên trong một vụ nổ nhỏ bước ra.
Tay áo phấp phới, phong tư tuyệt thế.
Một cọng tóc cũng không bị tổn hại.
Mọi người đều tâm trạng hỗn độn.
“Phương pháp của Lục Nguyên Hạo thật sự hữu dụng?
"Đây chính là sự khác biệt giữa thiên tài và người thường sao?"
Trong nhất thời, mọi người nhìn về hướng Lục Nguyên Hạo với ánh mắt vô cùng thán phục.
Tài thiên phú này cũng có phần quá đáng sợ rồi.
Người này có tố chất Đại Đế.
Còn Lục Nguyên Hạo cũng nhìn về phía Ngụy Quân với ánh mắt vô cùng thán phục.
"Ngụy ca, sao huynh có thể làm được?"
Ngụy Quân: "Có ý gì?"
"Ta nghiên cứu mất nửa tháng mới nhập môn, vậy mà huynh chỉ vài hơi thở đã có thể nắm bắt được rồi.”
Nói tới đây, giọng điệu của Lục Nguyên Hạo phải nói là phức tạp.
"Ta biết thiên phú của ta rất kém cỏi, nhưng so với Ngụy Huynh thì cũng chênh lệch nhiều quá đi mất.”
Lục Nguyên Hạo thiên phú rất kém!
Lục Nguyên Hạo tự kỷ rồi.
Còn đám người vây quanh, muốn tự sát.
Ngụy Quân đè bẹp Lục Nguyên Hạo.
Lục Nguyên Hạo đè bẹp lại những người khác.
Chẳng qua, đây cũng chỉ là chuyện thường tình mà thôi.
Không còn nghi ngờ gì nữa, Lục Nguyên Hạo là một thiên tài tầm cỡ thế giới.
Nói cách khác, người có thể sánh với tài năng của Lục Nguyên Hạo ở thế giới này có thể đếm được chỉ trên một bàn tay.
Con đường tu luyện của người như thế đúng là khiến người khác mặc cảm
Còn Ngụy Quân… sự tồn tại của bản thân hắn chính là đòn đả kích giáng xuống đầu.
Những thứ có trên thế giới này đều không thể kìm hãm được hắn.
Vậy nên, Ngụy Quân không phải là kẻ khiến người ta mặc cảm, mà còn là để làm cho người ta tuyệt vọng
Lục Nguyên Hạo mới chỉ gần như bị đè bẹp khi đứng trước Ngụy Quân đã là rất rất giỏi rồi.
Khi ngươi nhìn những người khác, họ tự sẽ rõ mình không thể bằng Ngụy Quân.
Chỉ khiếp sợ trước tài năng của Lục Nguyên Hạo.
Chỉ cần họ tự so mình với Ngụy Quân… ngay đến cảm giác khiếp sợ cũng chẳng thể bật ra được nữa.
Ngụy Quân vỗ vai Lục Nguyên Hạo, an ủi: “Đừng buồn, tài năng của cậu đã rất tốt rồi. Dù sao, ngươi cũng là khai sáng từ không đến có, còn ta đi theo con đường mà ngươi đã kiểm chứng. Độ khó trong tu luyện của chúng ta không giống nhau, ngươi tu luyện gian nan hơn ta rất nhiều.”
Tâm lý Lục Nguyên Hạo khá hơn chút, nhưng hắn vẫn không tự tin hỏi: “Ngụy ca, có phải ca chỉ đang an ủi ta hay không?”
Ngụy Quân thản nhiên gật đầu, đáp: “Ừ.”
Nếu hắn muốn nghiên cứu vấn đề này cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt mà thôi.
Chẳng còn cách nào khác
Tiến sĩ đi học toán tiểu học, thật sự không làm khó được.
Chẳng qua Ngụy Quân căn bản không muốn học.
Hiện tại hắn sắp không thể kìm được tốc độ tiến bộ của thực lực rồi.
Phàm như Ngụy Quân có lòng hiếu học một chút, phút chốc sẽ thành thiên hạ vô địch.
Vậy thì hắn làm sao có thể chết?