Tây Đại Lục: Không nổ chết Lục Nguyên Hạo được, nhưng chẳng lẽ không thể nổ chết Ngụy Quân? (2)
Cho nên, bắt buộc phải kìm chế được sự thôi thúc bản thân tiến bộ.
Lục Nguyên Hạo càng tự kỷ thêm rồi.
Lúc này, những người khác dần dần khôi phục lại bình thường.
Cơ Soái nhìn Lục Nguyên Hạo, có chút nghĩ ngợi: "Bổn soái bỗng nhiên nghĩ tới một phương pháp tác chiến tuyệt hảo."
Tô Lang Gia nhìn chằm chằm Lục Nguyên Hạo, yếu ớt nói: "Ta cũng nghĩ tới."
Công chúa Minh Châu cướp lời, nói: "Nếu chúng ta buộc mìn lên người Lục Nguyên Hạo, đi đến đâu nổ đến đó, với thực lực của Lục Nguyên Hạo, sự linh hoạt và uy lực đều vô địch.”
Các tướng lĩnh khác đều lần lượt sáng mắt lên.
“Hình như rất có đạo lý.”
“Có triển vọng, tuyệt đối có triển vọng.”
“Phòng ngự đỉnh cao, tu vi đỉnh cao, mỗi khi có đại chiến, chúng ta cứ thế mở cửa cho Lục Nguyên Hạo để hắn trực tiếp xông vào nội địa của kẻ địch, cho nổ một phát, sẽ giành được chiến thắng ngay lập tức.”
"Diệu kế, tuyệt diệu."
. . .
Các đại tướng của quân bộ mồm năm miệng mười thảo luận, càng thảo luận lại càng cảm thấy có khả năng.
Mặc dù nghe có vẻ không đáng tin, nhưng những chuyện mà Lục Nguyên Hạo đã làm còn khó tin hơn .
Có người có thực lực siêu mạnh là Lục Nguyên Hạo ở đây, loại giả tưởng không đáng tin như vậy, dường như hoàn toàn có khả năng biến thành sự thật.
Về phần Ngụy Quân. . .
Sự phớt lờ ăn ý của bọn họ đã mất rồi.
Giá trị của Ngụy Quân không phải là để xông pha chiến trận giết chết bao nhiêu quân địch, trong tâm trí của bọn họ Nguy Quân đã là một vật tổ, tất nhiên không thể đi mạo hiểm.
Còn Lục Nguyên Hạo. . . nên tự cầu phú quý trong hiểm nguy.
Nhìn những ánh mắt không mang ý tốt kia, Lục Nguyên Hạo qùy xuống, ôm chặt lấy đùi của Ngụy Quân.
"Ngụy ca, không, ta không muốn."
Ngụy Quân do dự một lát.
Hắn cũng cảm thấy cách này không nhân đạo.
Nhưng mà. . .
"Tiểu Béo, ta cảm thấy cách này dường như có tính khả thi thật, dù sao thì ngươi cũng không chết được."
Lục Nguyên Hạo trực tiếp khóc.
"Ngụy ca, ta rất yếu, lần này chỉ là ta may mắn thoát thân, lần sau không chắc sẽ có vận may tốt như vậy nữa. Hơn nữa, Tây đại lục người đông thế mạnh, vũ khí tiên tiến, ta không có khả năng mỗi lần đều thành công đâu."
"Các ngươi không thể xem mạng người như cỏ rác như thế."
"Ta thà chết cũng không làm."
Lục - rất yếu - Nguyên - thiên phú rất kém - Hạo thái độ cự tuyệt vô cùng rõ ràng.
Sắc mặt của đám người của An Toàn Tư cũng có chút không vui.
Mặc dù bọn họ cũng nhận thấy đề nghị của các đại lão ở quân bộ hình như có đạo lý, cũng có khả năng thành công, nhưng dù sao Lục Nguyên Hạo cũng là người của An Toàn Tư bọn họ.
Hơn nữa, hiện tại đã là niềm tự hào của An Toàn Tư bọn họ.
Để niềm tự hào của An Toàn Tư đi làm siêu nhân tự nổ…truyền ra ngoài thì mặt mũi của An Toàn Tư để chỗ nào?
Vì vậy, Triệu Thiết Trụ ho nhẹ một tiếng, chủ động đứng ra nói: "Cơ Soái, việc này vẫn nên bàn bạc kỹ hơn, lão Cửu cũng là người có công, không thể ngược đãi hắn như vậy được."
Cơ Soái đương nhiên cũng biết, tuy rằng cách làm này có khả năng thực hiện và mức độ an toàn đều rất cao, nhưng thân phận của Lực Nguyên Hạo bày ra đó, khả năng được thông qua vô cùng nhỏ.
Với lại quả thật không thể xem là chiến thuật thông thường được.
Như vậy thì lãng phí quá rồi, còn dễ làm cho Tây Đại Lục nghiên cứu ra biện pháp đối phó.
Giữ lại để làm đòn bất ngờ vẫn tốt hơn.
Vì thế, Cơ Soái gật đầu, nói: “Yên tâm, sau này nếu tới lúc cần Lục tiểu đại nhân ra tay, quân bộ tự nhiên sẽ có thù lao đặc biệt.”
Gương mặt của Triệu Thiết Trụ cũng nở nụ cười.
Nói chuyện với người thông minh thật là đơn giản.
Mà còn thoải mái.
Nói thẳng là "thêm tiền", thì không có phẩm cách quá rồi.
Một câu "thù lao đặc biệt", mọi người lập tức liền hiểu được ý nghĩa bên trong.
Đây mới gọi là EQ cao.
. . .
Trong lúc Đại Càn đang họp bên này, thì Tây Đại Lục cũng đang họp.
Hải Hậu dùng kế gậy ông đập lưng ông, sau đó mai phục phản sát, mưu kế sắp xếp không có một khuyết điểm nào.
Nhưng mà kết quả lại khiến bọn họ thất vọng vô cùng.
Chưa nói đến Hải Hậu bị nổ tan xác không còn thi cốt, mà còn không ngăn cản được một người nào trong Ảnh Tử và Lục Nguyên Hạo.
Cái này không còn chỉ là vấn đề mất mặt.
Mà thật sự là làm cho bọn họ chấn động lòng quân.
Nếu không thể đưa ra phản ứng kịp thời, bọn họ sẽ thất bại thảm hại.
Vì thế, tướng lĩnh dưới trướng của Hải Hậu kêu gọi hội nghị khẩn cấp, thương lượng làm cách nào để ứng phó với tình hình trước mắt.
"Phản kích, bắt buộc phải phản kích."
"Muốn phản kích nói nghe thì dễ? Nguyên soái đã sắp đặt chu đáo như thế rồi, mà vẫn không bắt được Lục Nguyên Hạo."
"Lục Nguyên Hạo quả thật không dễ giết, ngay cả Nguyên soái cũng thất bại rồi."
"Phải thay đổi mục tiêu."
"Chúng ta phải chọn một người có danh tiếng lớn hơn Lục Nguyên Hạo, mà lại dễ giết hơn."
“Đại Càn có người như vậy sao?"
"Có, Ngụy Quân. Hơn nữa, nếu như chúng ta muốn giết Ngụy Quân, có lẽ còn có thể tìm tới hoàng tộc Đại Càn để hợp tác."
“Hợp tác như thế nào?”
"Chúng ta cung cấp thuốc nổ, để cho Hoàng thất Đại Càn chôn dưới con đường hắn buộc phải đi qua. Ta cũng không tin là Lục Nguyên Hạo không bị nổ chết, đến Ngụy Quân cũng nổ không chết?
"Có đạo lý."
"Có thể thử một lần."
"Tán thành."
. . .