Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn (Bản Dịch Full)

Chương 1412 - Chương 1412. Bằng Hữu Đi Bên Nhau Cả Đời, Ai Sống Tốt Hơn Người Đó Là Chó (2)

Chương 1412. Bằng hữu đi bên nhau cả đời, ai sống tốt hơn người đó là chó (2) Chương 1412. Bằng hữu đi bên nhau cả đời, ai sống tốt hơn người đó là chó (2)

Bằng hữu đi bên nhau cả đời, ai sống tốt hơn người đó là chó (2)

Will vốn không cùng phe phái chính trị với Hải Hâụ.

Nhưng mà, Will là người theo đuổi Hải Hậu, hơn nữa cực kỳ tôn sùng Hải Hậu.

Việc này ở cao tầng Tây Đại Lục cũng không phải là bí mật.

Trước đây, người đầu tiên Tây Đại Lục muốn bổ nhiệm làm Thống soái quân viễn chinh chính là Will.

Bởi vì Hải Hậu thật sự quá trẻ tuổi.

Nhưng Will chủ động rút lui cuộc tranh đoạt.

Hơn nữa, sự nỗ lực của gia tộc Tulip phía sau Hải Hậu cùng với những chiến tích xuất sắc của chính Hải Hậu, để ả có thể trở thành Thống soái quân viễn chinh tham gia tác chiến Đại Càn.

Hiện tại Hải Hậu đột nhiên chết một cách khó hiểu.

Will ôm một bụng giận giữ, thề phải báo thù cho Hải Hậu.

Nhưng Will không mất đi lý trí.

Trong căn phòng trước đây của Hải Hậu.

Will lấy bức di thư mà Hải Hậu viết cho hắn sau khi bị tập kích.

"Will, ta biết một khi ta gặp chuyện, ngươi sẽ tiếp nhận vị trí của ta.

"May mắn là ngươi, khiến ta có thể hoàn toàn yên tâm.

"Nhưng ta phải phải nhắc nhở ngươi, Đại Càn cài rất nhiều nội gián vào quân bộ của chúng ta, ta không thể nói chắc chắn với người ai có thể tin tưởng được, ngươi phải luôn giữ sự hoài nghi đối với bọn họ, đừng để như ta vạn kiếp bất phục*.

(*)vĩnh viễn không bao giờ khôi phục được.

"Thật may mắn, ta đã tìm được cho ngươi một trợ thủ có thể tin tưởng hoàn toàn, một người mà không ai ngờ là sẽ bị ta xúi giục—— Đại Càn minh hữu, tông chủ Trường Sinh tông Trần Già.

"Chỉ một mình Trần Già, có thể chống lại thiên quân vạn mã. Nhớ kỹ, nhất định phải tận dụng tốt Trần Già, hắn sẽ mang đến cho ngươi bất ngờ rất lớn."

Bức thư này, Will đã xem rất nhiều lần.

Nhưng hắn vẫn xem lại một lần nữa.

Sau khi xem xong, viền mắt của Will có chút ướt.

"Trần Già, ta đã nhớ kỹ cái tên này, ta tin tưởng hắn như nàng đã từng. Nàng yên tâm, ta nhất định sẽ báo thù cho nàng, nhất định."

Lúc này Trần Già vẫn chưa biết, lo lắng lúc trước của hắn chỉ là thừa thãi.

Hải Hậu không chỉ không nghi ngờ hắn, mà sau khi bị Tứ hoàng tử ám sát cũng đã sắp xếp xong những chuyện sẽ xảy ra khi nàng từ giã cõi đời.

Với lại còn long trọng đề cử hắn với người kế nhiệm của nàng.

Nói đi cũng phải nói lại, ông trời giúp những người tự giúp mình, hắn cũng phải cảm ơn bản thân.

Dù sao với tu vi của Hải Hậu, nếu không phải Trần Già ra tay quá quyết đoán, hơn nữa còn chém xuống đúng lúc thì nói không chừng Hải Hậu đã viết lại di thư.

Như Tứ hoàng tử, ám sát sắp thành lại bại, thân phận của hắn ta cũng bị bại lộ.

Còn Trần Già thì không.

Cái này người ta gọi là chuyên nghiệp.

Sự chuyên nghiệp của hắn được mài giũa mỗi ngày, trực tiếp dẫn đến chiến tích khác biệt giữa hắn và Tứ hoàng tử.

Cho nên nói, mọi thứ đều có nhân quả.

Đương nhiên, hiện tại Trần Già còn chưa biết tất cả chuyện này.

Hắn vẫn còn trong tình trạng thấp thỏm lo âu.

Nhất là khi Will đã đến, nghĩa là Tây Đại Lục có khả năng sẽ tiến hành điều chỉnh mọi mặt với Đại Càn bao gồm cả chính sách Liên minh người tu chân.

Vào thời điểm này, tuy nói khẽ động không bằng ngồi yên, nhưng hắn vẫn thực sự muốn biết tin tình báo.

Cho nên, hắn lại tìm đến Ngụy Quân để được giúp đỡ.

Nhưng mà Trần Già phát hiện tình trạng của Ngụy Quân hình như đang không được ổn lắm.

“Ngụy huynh, ngươi ổn chứ? Sao lại thất hồn lạc phách vậy?” Trần Già chủ động quan tâm hỏi.

Hiện tại bọn họ đang ở trong Nhất Hiệt Thư.

Nhất Hiệp Thư đã được Bạch Khuynh Tâm tế luyện qua, có thể hiện rõ toàn bộ tình trạng hiện tại của đương sự.

Cho nên thứ hiện ra trước mặt Trần Già là Ngụy Quân với dáng vẻ thất hồn lạc phách.

Trên thực tế, sự thật cũng đúng như vậy.

Bây giờ Ngụy Quân rất mệt mỏi trong lòng.

“Chán đời quá.”

Trần Già: “Ngụy huynh, ngươi đang nói gì vậy? Tình hình đang tốt lắm mà.”

Ngụy Quân: “...”

Quả thật, ngoại trừ hắn ra thì tình hình rất tốt.

“Có phải Ngụy huynh đã bị hoảng sợ không?”

Trần Già vỗ đầu, nhớ đến chuyện lúc trước mình nghe thấy, chợt hiểu ra gì đó.

“Ngụy huynh, ta có nghe nói về chuyện của huynh.”

Trường Sinh tông hiện tại có quan hệ đồng minh với Đại Càn, nên tin tức rất kịp thời.

Đối với việc Ngụy đảng chống lại Hoàng thất, các trưởng lão của Trường Sinh tông ai cũng vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

Hơn nữa bọn họ xác nhận lại rằng Hoàng thất Đại Càn là đám vô dụng không ai ủng hộ nổi, muốn đứng cũng sẽ đứng bên phía Ngụy đảng.

Cho nên, khi họ báo tin này cho Trần Già, cả đám còn quái gở.

Thật ra Trần Già cũng không nghĩ nhiều như vậy, hắn chỉ lo lắng cho Ngụy Quân.

Trần Già vui mừng nói: “Trong cái may có cái rủi, Ngụy huynh ngươi không có gặp chuyện bất ngờ.”

Ngụy Quân cố nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.

Không có may mắn, chỉ có xui xẻo.

“Nói về chuyện này, còn phải cảm ơn Lục đại nhân, quan trọng hơn vẫn là phải cảm ơn thiên phú của Ngụy huynh. Nếu không phải ngươi có năng lực học tập mạnh như vậy, thì có khi bây giờ người thật sự chạy trời không khỏi nắng.”

Giọng điệu của Trần Già vô cùng chân thành.

Ngụy Quân lại ôm ngực mình thêm lần nữa.

“Trần huynh, ngươi đừng nói nữa, chúng ta nói chủ đề kế tiếp đi.”

Giờ mà nói thêm gì nữa, hắn sợ mình không nhịn nổi khóc luôn mất.

Đừng hỏi hắn sao lại khóc.

Mà phải hỏi tình yêu sâu đậm với mảnh đất này.

Trần Già không hiểu cho lắm sao Ngụy Quân lại uể oải như vậy, nhưng hắn cũng không truy hỏi đến cùng.

Bình Luận (0)
Comment