Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn (Bản Dịch Full)

Chương 1411 - Chương 1411. Bằng Hữu Đi Bên Nhau Cả Đời, Ai Sống Tốt Hơn Người Đó Là Chó (1)

Chương 1411. Bằng hữu đi bên nhau cả đời, ai sống tốt hơn người đó là chó (1) Chương 1411. Bằng hữu đi bên nhau cả đời, ai sống tốt hơn người đó là chó (1)

Bằng hữu đi bên nhau cả đời, ai sống tốt hơn người đó là chó (1)

Nhị hoàng tử có ý kiến gì cũng bỏ qua một bên.

Lại nói chuyện xa vời.

Văn minh học đường.

Đạo hỏa giả Tội Ngạo đang chơi cờ cùng Quan sát giả Lam Tình.

Được nửa chừng.

Hai người hẹn nhau nghỉ ngơi chốc lát.

Sau đó Tội Ngạo thỉnh cầu Lam Tình để cho hắn tiếp tục quan sát kẻ địch duy nhất trong đời của hắn.

Vì thế, vừa hay nghe được những lời này của Càn Đế.

Sau khi Tội Ngạo nghe xong, trầm mặc một lát, rồi thở dài một hơi.

Lam Tình mắt sáng lên: "Đạo hữu* thay đổi cách nhìn đối với Càn Đế rồi?"

(*)bạn cùng tu luyện

Tội Ngạo lắc đầu nói: "Không hề, chỉ là thính quân nhất tịch thoại, thắng độc thập niên thư”. Nghe xong những lời của Càn Đế, ta thậm chí cảnh giới có chút nâng cao. Ngôn ngữ tinh tế ý nghĩa sâu xa, năng khuất năng thân**, cũng là người có tham vọng."

(*)nghe một câu nói của một người nào đó còn hơn mười năm đọc sách.

(**)người có thể thích nghi, chịu được được thất bại và có thể nắm bắt cơ hội để thành công.

Lam Tình xem nữa sặc nước mà chết.

Lúc còn học tập ở Sư môn tổ, Quan sát giả nhất mạch từng có một vị đại năng* giảng dạy cho bọn hắn một tiết học, nàng nói rằng từng quan sát một nền văn minh sơ cấp, trong đó có một quần thể tên là "Fan não tàn", bất luận thần tượng của bọn họ làm ra chuyện gì, bọn họ đều có thể nịnh nọt một cách ngu ngốc.

(*)người có năng lực lớn mạnh

Lam Tình khi còn nhỏ tuổi từng cho rằng vị tiền bối ấy khẳng định đã dùng biện pháp tu từ phóng đại.

Thế giới này sao có thể có thể loại mù mắt như vậy?

Hôm nay nàng đã ngộ ra.

Vũ trụ to lớn, chuyện kỳ lạ gì cũng có.

Không có gì là không thể.

"Đạo hữu, tiếp tục chơi cờ."

Lam Tình rất nghiêm túc mời Tội Ngạo.

Nàng hy vọng Tội Ngạo có thể chết trong tay nàng.

Nếu Tội Ngạo rơi vào ‘tay’ Càn Đế là nhục nhã lắm.

Nàng không đành lòng.

. . .

Bên ngoài Thanh Tâm điện.

Thành viên Hoàng thất đến cầu kiến Càn Đế.

Nhưng bị Nhị hoàng tử ngăn lại.

"Vương gia, chúng ta cầu kiến Thái thượng hoàng."

Nhị hoàng tử mỉm cười nói: "Thái thượng hoàng đến nay vẫn hôn mê bất tỉnh, làm sao có thể gặp các ngươi?"

Các thành viên Hoàng thất muốn mắng người.

Lần trước Càn Đế vì cứu Ngụy Quân, rõ ràng tràn đầy sức sống xuất hiện ở trước mặt bọn họ.

Bây giờ lại bắt đầu giả chết.

"Vương gia, ngài vẫn nên đi thông báo đi, chúng ta đều là đại trung thần."

Nhị hoàng tử thầm nghĩ ai không phải là đại trung thần chứ?

Phụ hoàng ta không mắc bẫy này đâu.

Thấy Nhị hoàng tử cố chấp không nghe, có vài thành viên Hoàng thất hoàn toàn không để ý thể diện, trực tiếp lớn tiếng kêu lên.

"Thái thượng hoàng, người phải đứng ra chủ trì công đạo cho chúng thần."

"Thái thượng hoàng, nếu người còn không ra mặt, Hoàng thất chúng ta sắp kết thúc hoàn toàn rồi."

"Thái thượng hoàng, hiện tại Ngụy đảng kiêu căng phách lối, toàn bộ trên dưới Đại Càn chỉ biết có Ngụy, không biết có vua mà."

"Thái thượng hoàng, bọn họ đã hãm hại đến đầu chúng thần rồi. Chúng thần từng lập công vì Đại Càn, chúng thần từng vì người mà đổ máu, chúng thần muốn gặp người."

. . .

Phành!

Cửa lớn của Thanh Tâm điện trực tiếp bị đóng lại từ bên trong.

Trước khi cửa bị đóng lại, một tiểu thái giám đi ra, tay cầm thánh chỉ.

Hắn rụt rè đưa cho Nhị hoàng tử.

Các thành viên Hoàng thất thấy thế mắt liền sáng lên.

"Chắc chắn là Thái thượng hoàng đã có ý chỉ."

"Thái thượng hoàng phải chủ trì công đạo cho chúng thần."

"Vương gia, người nhanh chóng đọc đi."

Nhị hoàng tử mở thánh chỉ của Càn Đế ra.

Sau đó, sắc mặt liền trở nên kỳ quái.

Nhìn mấy thành viên Hoàng thất một cái, Nhị hoàng tử ho nhẹ một tiếng, tuyên đọc Càn Đế ý chỉ:

"Đừng làm phiền lão tử, cút!"

Các thành viên hoàng thất: ". . ."

Nghe.

Tiếng cõi lòng tan nát.

Ngay sau đó.

Lục Nguyên Hạo dẫn theo một đội quân của An Toàn Tư, mặt không cảm xúc, chặn đường lui của bọn họ.

"Các vị, đi cùng chúng tôi một chuyến nào."

Kể ra thì, tra án không nhanh được như vậy.

Bạch Khuynh Tâm còn đang tìm hiểu nguồn gốc để điều tra cơ.

Năng lực của Lục Nguyên Hạo không bằng Bạch Khuynh Tâm, hắn khẳng định vẫn chưa lấy được chứng cứ.

Nhưng Lục Nguyên Hạo cảm thấy chứng cứ không quan trọng.

Lục Nguyên Hạo nghĩ rằng, tìm chứng cứ là chuyện của Bạch Khuynh Tâm.

Hắn đi bắt người trước, thẩm vấn xong không phải là sẽ có chứng cứ sao?

Còn việc có khi nào bắt sai người không?

Chuyện cười.

Hắn không bao giờ bắt sai người.

Bắt sai rồi, thì không cho đối phương làm người.

Không phải chỉ là tạo án oan án giả sao?

Phương diện này, hắn là chuyên nghiệp.

Vốn dĩ Lục Nguyên Hạo đã muốn nhổ tận gốc Hoàng Thất, vất vả lắm mới có cơ hội mượn gió bẻ măng, nếu không lợi dụng hơn nữa, vậy thì hắn không còn Lục Nguyên Hạo nữa.

Cho nên, hắn nhanh chóng tiến hành kế hoạch bắt giữ.

Hoàng thất, lại gặp phải thiệt hại nghiêm trọng.

Nhưng bọn hắn cũng không cô đơn.

Bởi vì bị thiệt hại nghiêm trọng không chỉ có bọn họ, còn có Tây Đại Lục.

Không nổ chết được Ngụy Quân, chuyện này có ba bên khó chịu nhất:

Bản thân Ngụy Quân, Hoàng thất, cùng với Tây Đại Lục.

Thứ tự không phân biệt trước sau.

Mức độ khó chịu cũng không phân biệt trước sau.

Hiện tại, các tướng lĩnh của Tây Đại Lục hoàn toàn hoang mang lo sợ.

Cũng may.

Vị cứu thế của bọn họ cuối cùng cũng đã xuất hiện.

Người kế nhiệm Hải Hậu —— Đại lão Ưng phái nổi tiếng của Tây Đại Lục - Will, tăng tốc để đến Đại Càn, thay thế Hải Hậu chủ trì đại cục.

Bình Luận (0)
Comment