Trộm gà không được còn mất nắm nắm gạo, Hải Hậu tính kế ổn định giang sơn (2)
"Tây Đại Lục đánh tới kinh thành rồi?"
Càn Đế bị dọa ra mồ hôi lạnh toàn thân.
Không phải chứ.
Ta đã thoái vị rồi, Đại Càn không thể tệ hơn mới đúng chứ.
Lúc này Nhị hoàng tử lúc này đã biết được tin tức, vội vàng giải thích với Càn Đế: "Là Ngụy Quân bị tập kích, phụ hoàng yên tâm, hiện nay Tây Đại Lục liên tiếp thất bại, làm sao có khả năng đánh đến kinh thành được."
Càn Đế nghe vậy cũng không yên tâm, ngược lại càng căng thẳng hơn.
"Ngụy Quân bị tập kích?"
Mồ hôi lạnh trên người Càn Đế càng nhiều hơn rồi.
"Ở kinh thành, sao Ngụy Quân có thể bị tập kích?"
Nhị hoàng tử cười khổ nói: "Là thuốc nổ của Tây Đại Lục, nhưng thuốc nổ này được chôn dưới con đường mà Ngụy đại nhân buộc phải đi qua, hơn nữa người dân ở xung quanh đều bị giải tán rồi. Quan trọng nhất là, Giám Thiên Kính thế mà lại không phát hiện ra. Phụ hoàng, người có thấy kỳ lạ không?
Sự thật chứng minh, Càn đế chỉ là hơi hèn một chút, còn trí thông minh không có vấn đề gì.
Ngược lại, đầu óc của Càn Đế còn suy nghĩ rất nhanh.
Hắn nhanh nhạy bắt được trọng điểm.
"Có nội gián?"
Nhị hoàng tử nhún vai, thản nhiên nói: "Người có thể sử dụng Giám Thiên Kính không nhiều, ngoài trừ Thượng Quan Thừa tướng ra, thì chỉ còn Hoàng thất chúng ta thôi. Phụ hoàng, người cho rằng là Thượng Quan Thừa tướng làm sao?"
Càn Đế với vẻ mặt hận sắt không thành thép.
"Cái đám phế vật này, vì sao cứ phải tự tìm cái chết như thế chứ? Không tự tìm cái chết thì sẽ không chết, đạo lý đơn giản như vậy, tại sao bọn họ lại không hiểu? Tại sao không thể đợi thêm một chút? Nói không chừng đợi thêm vài năm nữa, sự việc sẽ có chuyển biến?
Càn Đế thật là vô cùng đau đầu.
Hắn nghĩ không ra, Hoàng thất sao lại có nhiều kẻ ngốc như vậy?
Hắn đã tự mình chứng minh là Đảng đợi chờ sẽ vĩnh viễn không thất bại.
Thế mà không có ai trong đám người này noi theo gương.
Thật sự là quá kém.
Càn Đế rất phiền lòng.
Nhị hoàng tử không còn lời nào phản bác.
Phụ hoàng, không hổ là ngươi.
Những lời này từ miệng người nói ra, ta không bất ngờ một chút nào.
"Lão Nhị, ngươi nghĩ bọn họ có bị điều tra ra không? Thôi quên đi, xem như ta chưa hỏi."
Càn Đế tôn trọng trí thông minh của mình.
"Chuyện mà ta đều có thể nghĩ đến, Bạch Khuynh Tâm không nghĩ đến được mới là lạ. Aiz, lấy gì để cứu vớt được cái đám ngu xuẩn này đây?"
Càn Đế rất bất lực.
Nhị hoàng tử nói: "Phụ hoàng, người nghĩ lần này bọn họ sẽ gặp xui xẻo không?"
"Đương nhiên." Càn Đế trả lời không chút do dự: "Cơ hội tốt như vậy, chứng cứ rõ ràng như thế, khẳng định sẽ bị Ngụy đảng bắt lấy truy cứu đến cùng. Lực lượng Hoàng thất của chúng ta vốn đã không dư giả, lại càng khốn khó thêm."
Nói xong, Càn đế lại bắt đầu thở dài.
Đáng tiếc.
Thật đáng tiếc.
Cái đám ngu xuẩn này, tại sao không có được dù chỉ một nửa trí thông minh của hắn chứ?
Nhị hoàng tử chớp mắt, tiếp tục hỏi: "Vậy nếu bọn họ tới cầu xin người, người có giúp bọn họ không?"
Càn đế do dự một chút, sau đó dùng sức lắc đầu.
"Lão Nhị, ngươi từng nói, Cơ Trường Sinh đang nâng đỡ Tiểu Tứ đúng không?"
"Đúng, hiện tại thanh danh của Tứ đệ ở trong nước như mặt trời giữa ban ngày, có thể nói chỉ xếp sau Ngụy Quân, cùng lắm thì đứng sau thêm Lục Nguyên Hạo nữa thôi."
"Đủ rồi, vậy là đủ rồi." Càn Đế rất hài lòng: "Đừng so với Ngụy Quân, người so với người sẽ tức chết người. Lục Nguyên Hạo thiên phú vô địch, còn là những chiến công lập được trên chiến trường, Tiểu Tứ cũng không có cách nào so sánh được. Tiểu Tứ có được danh tiếng như hiện tại, có thể nói đều là công lao của Quân bộ."
"Phụ hoàng cơ trí*."
(*)nhìn xa trông rộng
"Hơn nữa, lần trước Quân bộ còn tặng cho Minh Châu một đại công lao."
"Quả thực có chuyện này."
"Điều này cho thấy, thật ra quân bộ không phản bội Hoàng thất chúng ta." Càn Đế nói: "Nếu đã như vậy, đương nhiên trẫm không thể vì một vài kẻ ngốc mà đắc tội với quân bộ. Có người muốn tìm cái chết, vậy thì để cho bọn chúng đi chết, trẫm không cứu nổi bọn chúng."
Nhị hoàng tử không hề bất ngờ.
Nhớ lại lúc trước Bạch Khuynh Tâm có lẽ cũng bị vứt bỏ như vậy.
Còn có rất nhiều người khác.
Nhắc đến, mặc dù những thành viên Hoàng thất hiện tại có chút ngu ngốc, nhưng quả thật là đang một lòng một dạ bảo vệ lợi ích của Hoàng thất.
Giống như những người năm xưa, cũng một lòng một dạ bảo vệ lợi ích của Đại Càn.
Nhưng Càn Đế vẫn là Càn Đế lúc trước.
Không quên sơ tâm*.
(*)Ý định ban đầu
Khắc ghi sứ mệnh.
Trước sau như một.
Nhị hoàng tử trong lòng trào phúng, nhưng cũng đã nghĩ thông suốt rồi.
Chính là có một người cha như vậy, hắn có thể làm gì bây giờ?
Chỉ có thể tìm đúng tư thế, hốt thuốc đúng bệnh.
Ví dụ như hiện tại.
Hiệu quả quả thực không tệ.
"Những người này không hiểu đại cuộc một chút nào, nếu mà bây giờ giết chết Ngụy Quân, mâu thuẫn trở nên gay gắt, Đại Càn hiện có cục diện tốt đến mức nào cũng sẽ hủy hoại trong chốc lát. Đến lúc đó nội bộ Đại Càn náo loạn, bên ngoài còn có những kẻ địch lớn như Tây Đại Lục và Liên minh người tu chân. Loạn trong giặc ngoài, Đại Càn làm thế nào có thể ngăn được?"
"Lão Nhị, vi phụ giáo ngươi một câu —— nhẫn giả* vô địch!"
(*)người biết nhẫn nại
"Đừng cho rằng là Hoàng đế rồi muốn làm gì thì làm, có đôi lúc, chính bởi vì chúng ta có địa vị cao, mới càng phải nhẫn nại."