Trộm gà không được còn mất nắm nắm gạo, Hải Hậu tính kế ổn định giang sơn (1)
Đáng tiếc.
Sự việc làm cho bọn họ càng tuyệt vọng đã xảy ra.
Trong Giám Thiên Kính.
Bạch Khuynh Tâm đột nhiên sắc mặt phát lạnh.
"Tiểu Béo."
"Có, Bạch tỷ, có chuyện gì?"
"Số đạn mìn này, với loại ngươi gặp phải trước đó có gì khác nhau?" Bạch Khuynh Tâm hỏi.
Lục Nguyên Hạo nghĩ nghĩ, sau đó khẳng định nói: "Số lượng nhiều hơn, chất lượng tốt hơn, còn lại thì không có gì khác biệt."
"Nói cách khác, thật là do Tây Đại Lục làm."
"Chắc chắn đúng."
Lục Nguyên Hạo cho câu trả lời khẳng định.
Bạch Khuynh Tâm nhỏ giọng nói: "Nhưng làm thế nào mà Tây Đại Lục chôn thuốc nổ ở đây được?"
Lục Nguyên Hạo ngẩn ra.
Sau đó phản ứng lại được: "Đúng thế, nơi này là kinh thành, sao Tây Đại Lục lại làm được vậy? Nội gián đều lợi hại như vậy sao?"
"Nội gián đáng chết." Bạch Khuynh Tâm cười lạnh nói: "Phía trên Kinh thành có Giám Thiên Kính, tên nội gián nào dám làm như thế?"
"Đúng thật."
Lục Nguyên Hạo cuối cùng cũng phản ứng lại được.
"Tại sao Giám Thiên Kính lại không có báo động?"
"Bởi vì có người không muốn để cho Giám Thiên Kính báo động." Bạch Khuynh Tâm lạnh giọng nói: "Những người này cũng thật ngu xuẩn, vốn dĩ không có nhiều người có thể làm được điều này, điều tra, Tiểu Béo, chúng ta cùng nhau điều tra."
Nàng nắm quyền Lục Phiến môn.
Lục Nguyên Hạo là người của An toàn tư.
Bọn họ cùng nhau ra tay.
Phối hợp với thủ đoạn của Bạch Khuynh Tâm.
Chuyện mà Đại Càn có thể giấu diếm được bọn họ, thật sự không có nhiều.
Đặc biệt là chuyện này. . . quả thật rất dễ điều tra.
Nghe được bọn họ nói như vậy, tâm trạng của các thành viên Hoàng thất nhóm tâm tính càng sụp đổ.
Trộm gà không thành. . . còn để bản thân rơi vào tròng.
"Làm sao bây giờ?"
"Có lẽ Bạch Khuynh Tâm điều tra không ra?"Sau khi có người nói ra câu này, mọi người xung quanh đều dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc để nhìn tên hề hước này.
Bạn học hề hước nổi giận: “Nếu mà các ngươi đã biết tình hình này không giấu được người khác, lúc đầu tại sao còn ra tay?”
Các thành viên Hoàng thất khác bỗng chốc trầm mặc.
Haiz.
Lúc đó bọn họ đắm chìm trong niềm vui sắp giết chết Ngụy Quân.
Cái này không phải là do không có nghĩ nhiều như thế sao?
Trên thế giới này, vốn dĩ không có được mấy người có thể nghĩ đến việc giải quyết hậu quả trước khi ra tay.
Thứ kỳ lạ như Lục Nguyên Hạo, nói không chừng từ xưa đến nay chỉ có một.
Hơn nữa, bọn họ là Hoàng thất.
Hoàng thất muốn giết một người, còn phải nghĩ đến việc giải quyết hậu quả sao?
Chưa điều chỉnh lại được tư duy quán tính, dẫn đến hậu quả trực tiếp chính là —— hiện tại bọn họ rơi vào tình huống khó xử.
Nhưng bọn họ không muốn ngồi chờ chết.
Cho nên. . .
"Lại đi tìm bệ hạ cầu xin giúp đỡ?"
"Thôi bỏ đi, dựa vào tác phong trước đây của bệ hạ, hắn sẽ chỉ giao chúng ta ra dập tắt cơn giận của Ngụy Quân."
"Nếu không thì, tìm Thái thượng hoàng?"
"Thái thượng hoàng còn nhát gan hơn."
"Nhưng Thái thượng hoàng cũng không dám giết chúng ta mà."
"Có đạo lý."
"Dù gì chúng ta và Thái thượng hoàng cũng chảy cùng một dòng máu, hắn đáng ra phải nể mặt chúng ta."
"Hiện tại nội bộ triều đình đã không có lực lượng ủng hộ Thái thượng hoàng nữa rồi, nếu chúng ta dựa vào Thái thượng hoàng, Thái thượng hoàng khẳng định sẽ nguyện ý tiếp nhận chúng ta."
"Trước khi Bạch Khuynh Tâm tìm tới nơi, chúng ta nhất định phải nhanh."
"Chọn ngày không bằng chạm ngày, liền hôm nay đi."
. . .
Các thành viên Hoàng thất nhanh chóng thống nhất ý kiến —— đi tìm Càn Đế.
Chủ yếu là vì những hành vi trước đó của Đại hoàng tử làm bọn họ quá thất vọng rồi.
Càn Đế có hèn nhát như thế nào, cũng không đến mức xuống tay với bọn họ.
Đại hoàng tử. . . thật sự dám thẳng tay với bọn họ.
Cho nên bọn họ nhớ lại điểm tốt của Càn Đế.
Cùng lúc mà bọn họ hướng tới Thanh Tâm điện.
Tại Thanh Tâm điện, Nhị hoàng tử cũng đang nói chuyện Càn Đế.
Nhắc đến thì, mặc dù thời gian trôi qua chưa lâu, nhưng cục diện của Đại Càn đã biến hóa rất nhanh.
Vốn dĩ Nhị hoàng tử là người có hy vọng lớn nhất sẽ thừa kế Hoàng vị, bây giờ lại thấy là người bình dung tầm thường nhất.
Bình dung tầm thường ở đây, là thật sự bình dung tầm thường.
Cũng may, Nhị hoàng tử đã điều chỉnh tốt tâm trạng của mình.
Nhị hoàng tử trở nên hòa nhã hơn.
Hắn bắt đầu tiếp nhận hiện thực, hơn nữa chủ động điều chỉnh bản thân để thích ứng hoàn cảnh.
Thậm chí đang hóa giải mâu thuẫn với thế giới này.
Bao gồm sự kinh thường trong nội tâm trước kia của hắn đối với Càn Đế.
Một Nhị hoàng tử ngày càng hòa nhã hơn, cũng bắt đầu tiếp một người cha không hoàn hảo.
Dù sao cũng là nòi giống của Càn Đế.
Trong tình hình hiện tại, Đại hoàng tử cùng Tứ hoàng tử đều không quan tâm gì lắm đến Càn Đế, Nhị hoàng tử thường xuyên đến Thanh Tâm Điện để trò chuyện với Càn Đế.
Tuy Càn Đế vẫn luôn an nhiên ngủ say như mọi khi.
Nhưng Nhị hoàng tử cũng bận tâm.
Hắn nói việc của hắn, Càn đế ngủ việc của Càn đế.
Dù sao hắn biết Càn đế khẳng định có thể nghe được.
Hôm nay, hắn lại tới rồi.
Hai ngày trước hắn vừa nói với Càn Đế về công lao vĩ đại của Tứ hoàng tử.
Hắn biết Càn Đế cần thời gian để tiêu hóa, đáng lẽ chuẩn bị qua một thời gian nữa mới đến.
Nhưng quả thật hôm nay lại xảy ra chuyện lớn.
Hơn nữa khi một tiếng nổ cực lớn ở kinh thành vang lên, Càn Đế cũng bị dọa tỉnh rồi.
Kinh động tới mức sắp chết bị giật dậy.