Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn (Bản Dịch Full)

Chương 1408 - Chương 1408. Tây Đại Lục: Không Nổ Chết Lục Nguyên Hạo Được, Nhưng Chẳng Lẽ Không Thể Nổ Chết Ngụy Quân? (4)

Chương 1408. Tây Đại Lục: Không nổ chết Lục Nguyên Hạo được, nhưng chẳng lẽ không thể nổ chết Ngụy Quân? (4) Chương 1408. Tây Đại Lục: Không nổ chết Lục Nguyên Hạo được, nhưng chẳng lẽ không thể nổ chết Ngụy Quân? (4)

Tây Đại Lục: Không nổ chết Lục Nguyên Hạo được, nhưng chẳng lẽ không thể nổ chết Ngụy Quân? (4)

Bọn họ muốn giết Ngụy Quân, chỉ là vì muốn đả kích tinh thần binh lính của Đại Càn, nâng cao lòng tin của quân mình, để bản thân có thêm nhiều thời gian để tranh thủ dưỡng sức.

Còn đối với Hoàng thất Đại Càn mà nói, giết chết Ngụy Quân là dồn cả thù mới lẫn hận cũ.

Thật là nóng lòng.

Bọn họ đã huy động toàn bộ lực lượng của mình.

Trên con đường Ngụy Quân buộc phải đi qua để về nhà, Hoàng thất đã dỡ bỏ toàn bộ thiết bị giám sát của Giám Thiên Kính.

Sau đó cứ thế mà đuổi tất cả mọi người đi, tránh cho bọn họ bị cuốn vào phạm vi vụ nổ, tránh gây ra hậu quả lớn hơn.

Cuối cùng, bọn họ lợi dụng phù ẩn thân, phù che chắn, đem thuốc nổ mà Tây Đại Lục đưa tới bằng con đường bí mật chôn vào lòng đất.

Số thuốc nổ này đều mang thiết bị tự định giờ.

Sau khi bọn họ hoàn thành bước này, sẽ không cần làm gì nữa, chỉ cần im lặng chờ đợi là được.

Vì thế, nửa canh giờ sau, các thành viên nòng cốt của Hoàng thất tụ lại một chỗ, mở Giám Thiên Kính ra, chuẩn bị quan sát trực tiếp cái chết của Ngụy Quân.

Trước khi phát sóng trực tiếp bắt đầu, có một vị tông lão Hoàng Thất vô tình nhắc đến: “Có cần phải thông báo cho bệ hạ không?”

Không gian im lặng một lúc.

Một lát sau, một vị tông lão Hoàng thất râu tóc bạc phơ nói: "Hay là thôi đi, ta thấy đương kim bệ hạ cũng giống như cha hắn, bản chất bên trong đều là phế vật, e là hắn không dám giết Ngụy Quân."

"Tam thúc nói rất đúng, quân gia chúng ta thật là xui xẻo, hai đời Hoàng đế liên tiếp đều là loại nhu nhược."

"Nếu không có chúng ta, Hoàng thất sợ rằng đã thật sự kết thúc rồi."

"Cho nên chúng ta nhất định phải giết chết Ngụy Quân, vì Hoàng thất mà mượn trời thêm năm trăm năm*."

*Mượn trời thêm năm trăm năm: bài hát chủ đề của phim “Vương triều Khang Hy” do ca sĩ Hàn Lôi thể hiện.

"Nói rất đúng."

Các tông lão Hoàng thất bỗng chốc cảm thấy hào khí.

Bọn họ giết Ngụy Quân, không phải vì ân oán riêng, mà là vì mượn trời thêm năm trăm năm.

Tầm nhìn phút chốc trở nên cao hơn.

Đúng lúc bọn họ đang kích động, chuyện làm cho bọn họ càng kích động đã xảy ra.

“Tới rồi tới rồi.”

“Tốt quá rồi, chỉ có một mình Ngụy Quân.”

“Tin tức mới nhất, Bạch Khuynh Tâm đã trở về Lục Phiến môn, Lục Nguyên Hạo đang chữa thương ở An Toàn Tư, cho nên hiếm thấy, Ngụy Quân đã đi một mình rồi."

“Tuyệt vời, quá tuyệt vời.”

"Ha ha, Ngụy Quân hắn sơ suất rồi, hắn không có tránh."

"Nổ rồi, nổ rồi, cuối cùng cũng nổ rồi."

Bùm!

Một trận nổ rúng động đất trời.

Toàn bộ người ở kinh thành đều bị dọa giật mình.

Kinh thành Đại Càn mà lại phát nổ?

Chuyện đùa quốc tế gì đây?

Phút chốc, vài luồng khí lớn mạnh nhanh chóng tìm đến.

Trước khi bọn họ đến nơi, Ngụy Quân với thân xác đang ở trung tâm vụ nổ cũng bị dọa giật cả mình.

Hắn giật nảy mình, thân thể nhanh hơn cả não, nháy mắt liền thi triển tuyệt chiêu vừa mới học được từ Lục Nguyên Hạo.

Sau đó. . .

Ngụy Quân ngơ người.

Ta đang làm cái gì?

Người khác đâm sau lưng mình thì thôi đi.

Ta thế mà cũng tự đâm sau lưng mình.

Ngụy Quân, ngươi thật hồ đồ.

Khói mù tan đi.

Ngụy Quân từ trong khói bụi bước ra.

Không một vết thương.

Chỉ là hai mắt vô hồn, mất đi toàn bộ sức sống.

Lục Nguyên Hạo vội vàng đuổi tới, bị dọa giật mình.

Hắn cảm ứng cường độ của vụ nổ, sau đó càng bị dọa hơn nữa.

“Cường độ của vụ nổ này, lớn hơn gấp đôi cường độ vụ nổ mà ta và sư phụ gặp phải. Nếu đổi thành ta, sợ là khó mà sống sót.”

Bạch Khuynh Tâm vừa mới đi vào hiện trường cảm nhận càng nhạy bén hơn.

Nàng gật đầu, nói: "Với cường độ vụ nổ tại hiện trường, nếu không phải Ngụy Quân vừa mới lĩnh ngộ phương pháp phòng ngự mà Tiểu Béo dạy ngươi, e là Ngụy Quân cũng khó mà thoát chết.”

Ngụy Quân che lấy tim mình.

Nhìn ánh chiều tà lặn xuống núi, hắn nhớ tới ngày đó từng chạy nhảy dưới ánh chiều tà.

Đó là kiếp sống Thiên Đế mà hắn đã mất đi .

Đau lòng đến mức không thể thở được.

Làm màu sẽ có rủi ro.

Học tài nghệ buộc phải thận trọng.

Ngụy Quân đã cảm nhận sâu sắc được điều này.

Thật ra hắn đã rất cẩn thận rồi.

Chỉ là muốn ra vẻ một chút thôi.

Sau đó. . .

Cái giá phải trả vô cùng nặng nề.

Cuộc đời thật khắc nghiệt.

Ngụy Quân không còn gì để luyến tiếc cuộc đời này.

Hắn cảm thấy mình sẽ không yêu lần nữa.

Cảm thấy khó chịu hơn cả Ngụy Quân, chính là Hoàng thất.

Nhìn những hình ảnh trực tiếp từ trong Giám Thiên Kính, các thành viên Hoàng thất ngơ ngác nhìn nhau.

Bọn họ cảm nhận mãnh liệt được điềm chẳng lành.

Rất lâu sau đó.

Mới có người phá vỡ sự trầm mặc.

"Tây Đại Lục dùng mìn giả?"

"Tây Đại Lục đang làm gì thế? Không nổ chết Lục Nguyên Hạo thì thôi, còn không nổ chết Ngụy Quân?"

"Ai có thể nói cho ta biết, rốt cuộc Ngụy Quân làm thế nào mà sống sót?"

"Lão phu bỗng nhiên cảm thấy, Bệ hạ cùng Tiên đế đều giả ngu. Mặc dù nhìn bọn họ có chút nhát gan, nhưng dưới sự cai trị của họ, Hoàng thất chúng ta dường như cũng không gặp phải sự tổn thất quân số quy mô lớn nào."

“Chúng ta có phải nên học hỏi Bệ hạ và Tiên đế hay không?”

Tinh thần của thành viên Hoàng thất bị đánh sụp rồi.

Sụp đổ đến mức có thể làm bất cứ điều gì, kể cả nâng cao đánh giá đối với Càn đế.

Có thể thấy được, bọn họ thật sự triệt để cùng đường bí lối rồi.

Bình Luận (0)
Comment