Bằng hữu đi bên nhau cả đời, ai sống tốt hơn người đó là chó (4)
“Nhiều người nói thật ra Will không thay đổi, trong xương cốt hắn muốn mượn phụ nữ để đi lên. Nhưng kể cả Hải Hậu cũng đánh giá hắn rất tích cực, hai vợ trước của hắn đến tận bây giờ cũng không oán hận hắn. Cho nên mặc dù thanh danh của hắn không tốt, nhưng điều này thực chất cũng không thể trở thành vết nhơ. Cũng bởi vì xuất thân của hắn là thường dân mà ở Tây Đại Lục được rất nhiều thường dân xem như hình mẫu, là hi vọng của mọi người.”
Ngụy Quân nghe đến đó, phải thốt lên cừ thật.
Will này cũng rất ra gì.
Sở khanh không đáng sợ.
Rõ ràng là tên sở khanh nhưng lại được đàn bà cặn bã cam tâm tình nguyện. Thậm chí còn chủ động ôm hết sai lầm vào người, thì đúng quá đỉnh.
Sắc mặt của những người khác cũng trở nên nghiêm túc.
Tô Lang Gia trầm giọng nói: “Ta cũng có hiểu một chút về Tây Đại Lục, cấp bậc của Tây Đại Lục rất nghiêm khắc, so với Đại Càn chúng ta thì khó hơn. Will từ một thường dân có thể đi đến vị trí hiện tại, tuyệt đối không thể coi thường.”
Dừng một lát, Tô Lang Gia nói tiếp: “Hắn có thể đi đến bước này thì những khó khăn đã gặp e rằng còn nhiều hơn so với ta.”
Tuy Tô Lang Gia cũng xuất thân từ gia đình nghèo khó, nhưng sau khi tòng quân hắn đã tiến xa.
Với lại sau khi bộc lộ tài năng trong quân, hắn đã được tiên đế coi trọng ngay, từ đó một đường thăng tiến, bay cao tận mây xanh.
Điều này giúp quá trình trèo lên cao của hắn đỡ được rất nhiều khó khăn.
Dù vậy, hắn cũng có thể cảm nhận được gông cùm do xuất thân của hắn mang lại.
Chuyện cũ của Will qua tai Ngụy Quân thứ hắn chú ý nhiều hơn là kỹ năng tán gái của Will, nhưng mà vào trong tai Tô Lang Gia, thứ chú ý lại là xuất thân của Will.
Từ điều này đã chứng minh được năng lực của hắn.
Cái nhìn của Tô Lang Gia cũng được những người khác đồng tình.
Kỳ Hủ Oánh nói tiếp: “Về Will còn có thêm một việc, vị trí thống soái quân viễn chinh của Tây Đại Lục này, ban đầu vốn là của hắn. Sau đó Hải Hậu muốn giành, Will đã chủ động nhường lại. Chính miệng Will đã nói, nếu hắn quyết tâm đoạt với nàng thì căn bản không thể cướp khỏi tay Will.”
“Vì tình yêu, Will đã chủ động nhường?” Cơ soái nghi ngờ hỏi.
Sao hắn lại thấy khó tin vậy?
Kỳ Hủ Oánh nói: “Hải Hậu đoán là Will cũng không xem trọng quân viễn chinh tiền cảnh, cho nên đã chủ động lui nhường. Tất nhiên, trong đó hẳn cũng có ý nhường chỗ cho Hải Hậu. Đến khi Hải Hậu gặp phải thất bại, hắn lại ở bên trợ giúp, hoặc dứt khoát chiếm lấy, đều càng có thể làm người ta tâm phục khẩu phục, cũng càng dễ làm cho Hải Hậu tâm sinh kính nể. Hơn nữa lui một bước, còn có thể đạt được tình hữu nghị với gia tộc Tulip. Cái tên Will này giỏi nhất là lợi dụng tình thế, mượn lực dùng một mũi trúng hai con nhạn, là phong cách của hắn.”
Nghe thấy “mượn lực”, lòng Ngụy Tuấn khẽ động.
Cảm giác như người này với Trần Già có duyên.
Nhưng hắn chỉ để cảm giác này trong lòng, không nói ra.
Cơ soái rút ra điểm mấu chốt trong lời nói của Kỳ Hủ Oánh.
“Vào lần Will lui nhường có nghĩa là hắn ta đã kết thành hữu nghị với gia tộc Tulip. Như vậy, dù Hải Hậu đột tử một cách khó hiểu, gia tộc Tulip nhất định cũng sẽ toàn lực ủng hộ Will nắm trong tay quân viễn chinh Tây Đại Lục, đúng không?” Cơ soái hỏi.
Kỳ Hủ Oánh gật đầu trả lời: “Ta cũng đoán như vậy, đương nhiên đây chỉ là phán đoán của riêng ta.”
Cơ soái hít sâu một hơi.
“Con đường xuống tay từ mâu thuẫn nội bộ xem như đã bị chặn lại, e rằng thủ hạ của Hải Hậu cũng sẽ quy phục Will, quân đội Tây Đại Lục sẽ đạt được sự đoàn kết vững chắc chặt chẽ nhất, không dễ đối phó.”
Nói như vậy, hai thủ lĩnh khác nhau sẽ có phong cách khác nhau.
Những chỗ khác biệt này thường đủ để cho loại chủ tướng như Cơ soái bắt lấy cơ hội.
Nhưng hiện tại hắn cảm giác e rằng không thể bắt lấy cơ hội này được.
Đối với chuyện này, Ngụy Quân đột nhiên giơ tay.
“Kỳ đại nhân, điều này có phải cũng có nghĩa là Will sẽ hoàn toàn tôn trọng ý của Hải Hậu, để đảm bảo hắn có thể kế thừa toàn bộ di sản của Hải Hậu.”
Kỳ Hủ Oánh suy tính một lát, cũng gật đầu nói: “Theo lý mà nói thì hẳn là như vậy.”
“Cho nên, ở giai đoạn hiện tại, chúng ta đã chuẩn bị đối phó với Hải Hậu như thế nào, thì cứ đối phó với Will như thế đấy." Ngụy Quân chủ động đề nghị: “Nói theo logic sẽ đạo lý như vậy. Cơ soái thấy như nào?”
“Không loại trừ khả năng Will muốn yêu cầu những thay đổi mới, hắn nắm quân đội trong tay càng nhanh, thì lại càng dễ vận hành quân đội Tây Đại Lục theo suy nghĩ của hắn ta. Nhưng trước mắt, ưu thế vẫn nằm ở chúng ta. Hắn muốn giành chiến thắng bất ngờ, cũng không dễ như vậy.”
Chút tự tin này Cơ soái vẫn phải có.
Nghiên cứu Will là không sai, đây là xuất phát từ phòng ngừa cần thiết.
Nhưng bây giờ áp lực lớn hơn nữa nên đặt lên Tây Đại Lục.
Chuyện ấy cũng không cần phải nghi ngờ.
Vì vậy, bọn họ không cần thiết phải lo lắng quá mức.
Sau khi nhìn thấy Ngụy Quân, lòng Cơ soái khẽ động.
Một ý tưởng chợt nảy ra trong đầu.
Cuộc hội nghị được tiến hành thêm nửa canh giờ.
Qua nửa canh giờ, những người khác đã đi trước, còn Cơ soái kêu Ngụy Quân ở lại.
“Ngụy đại nhân, bên phía Trần Già…Như nào rồi?”
Lần đó vì để cho Trần Già phối hợp với Hải Hậu, Ngụy Quân đã báo thân phận thật của Trần Già cho Cơ soái.