Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn (Bản Dịch Full)

Chương 1415 - Chương 1415. Thuật Biến Mất Ngầu Lòi (1)

Chương 1415. Thuật biến mất ngầu lòi (1) Chương 1415. Thuật biến mất ngầu lòi (1)

Thuật biến mất ngầu lòi (1)

Ngụy Quân gật gật đầu, nói: “Vẫn tốt lắm, có chuyện gì sao?”

“Ta nghĩ Hải Hậu đã mất, chúng ta nên một lần nữa tạo dựng lòng tin của Will đối với Trần Già.” Cơ soái trầm ngâm suy nghĩ: “Từ những thông tin hiện có, Will là người rất giỏi mượn thế người khác, có lẽ Trần Già sẽ phát huy tác dụng đáng kinh ngạc.”

Ngụy Quân trừng mắt nhìn.

Chúng ta muốn cùng đi.

Nhưng…

“Cơ soái, trước tiên không bàn đến việc Will có biết đến sự tồn tại của Trần Già không. Cho dù hắn biết, muốn hắn tin tưởng Trần Già cũng không dễ như vậy.”

“Ta hiểu rõ, Trần Già cần danh trạng trước đã.” Cơ soái gật đầu nói: “Vậy cho hắn.”

“Hửm?”

Ngụy Quân ngạc nhiên nhìn về phía Cơ soái.

Cơ soái do dự một hồi, vẫn chủ động nói ra một bí mật với Ngụy Quân.

“Lúc trước bệ hạ có giới thiệu một đồng minh cho ta.”

Ngụy Quân lập tức hiểu ra: “Hồ Vương.”

“Không, là Yêu Hoàng.” Cơ soái nói.

Ngụy Quân: “...”

Cơ soái nói tiếp: “Yêu Hoàng đưa ra một đề nghị với chúng ta, cho nên bây giờ ta cũng không muốn đánh một trận quy mô lớn với Will, trước mắt chúng ta còn có mục tiêu hấp dẫn hơn.”

Ngụy Quân không biết rốt cuộc Yêu Hoàng với Cơ soái đang muốn làm gì.

Nhưng hắn hiểu rõ ý của Cơ soái.

“Để Trần Già bí mật nộp danh trạng trước, chiếm được tín nhiệm của Will, đồng thời khống chế quy mô chiến tranh, sau đó giúp ngài đi thực hiện chiến lược ý đồ thật.”

“Ngụy đại nhân vừa nhìn đã hiểu, ngươi cảm thấy có thể không?”

“Đương nhiên là có thể, nhưng phía bên Yêu Hoàng…có đáng tin không?”

Ngụy Quân không lo về Trần Già, nhưng hắn có hơi lo về Cơ soái.

Cơ Trường Không nở nụ cười.

“Yên tâm, có Hồ Vương bảo lãnh ngươi.”

Ngụy Quân nghe vậy mới yên lòng: “Đúng vậy, Hồ Vương vẫn có thể tin tưởng.”

Có thể nhận được giá trí tín nhiệm cao như vậy ở Đại Càn, chắc chắn Hồ Vương sẽ không lãng phí mạng sống của mình.

Yêu Hoàng thế mà muốn liên minh với Cơ soái.

Xem ý của Cơ soái, chuyện bọn họ phải làm vậy mà còn quan trọng hơn việc trực tiếp đánh bại Will.

Ánh mắt Ngụy Quân lóe lên, trong đầu hiện ra một phỏng đoán.

Nếu là thật, vậy chơi cũng lớn quá.

Đảo Trung Địa muốn lập công?

Nhật ký của Dương đại soái thật đúng là sắp phát huy tác dụng?

Ngụy Quân không hỏi, nhưng hắn thật sự hi vọng điều này có thể trở thành sự thật.

Một bên khác.

Đại Hoàng tử cũng đang lập âm mưu cùng với Ưng Vương.

“Sư phụ, có phải Yêu Hoàng để cho ngài ở lại Yêu Đình trông nhà hay không?”

“Tất nhiên, hiện tại bản thân bổn vương đang bị trọng thương, dù muốn đi xuất chinh cùng nhưng cũng lực bất tòng tâm.”

Nói đến chuyện này, Ưng Vương liền giận sôi máu.

Vết thương của hắn hoàn toàn là bị quân đội đồng minh ngộ thương.

Nhưng hắn còn không thể nói thẳng.

Cũng bực mình.

Đại Hoàng tử nhanh chóng lái qua chuyện khác: “Nếu đã như vậy, sư phụ, ngài muốn làm một vụ lớn không?”

“Nghĩa là sao?”

“Yêu Hoàng rời khỏi Yêu Đình là cơ hội khó có được, ngài có muốn nắm lấy cơ hội lần này để báo thù không? Nếu ngài muốn, ta sẽ dùng đồ bên trong Hoàng thất Đại Càn giúp ngài.”

Tim Ưng Vương đập thình thịch.

“Ngươi để ta nghĩ kỹ đã.”

“Được, sư phụ, chúng ta chờ tin ngài.”

Hiện nay Đại Càn cùng Tây Đại Lục đã muốn đánh nhau tới nơi.

Liên minh người tu luyện cũng bị tổn thất rất nhiều.

Chỉ có Yêu Đình là không chút sứt mẻ.

Đại Hoàng tử vuốt vuốt cằm, thầm nghĩ vậy thì không được.

Bằng hữu đi bên nhau cả đời.

Ai sống tốt hơn người đó là chó.

Bây giờ mới gọi là có họa cùng chia.

...

Ngụy Quân từ chỗ Cơ soái biết được tin Đại Hoàng tử đã giới thiệu Yêu Hoàng cho ông ta, nhưng Ngụy Quân cũng không truy hỏi tiếp.

Nếu đề cập đến bí mật quân sự, Ngụy Quân cũng không muốn quan tâm quá nhiều.

Mặc dù hắn đã đoán ra được.

Nhưng hắn không hỏi, mà Đại Hoàng tử lại chủ động tìm đến hắn.

Mời hắn đến hoàng cung nói chuyện.

“Ngụy đại nhân, cục diện hiện tại khá loạn, ngươi giúp ta phân tích một chút, chúng ta cùng nhau suy nghĩ lý trí.”

Dù cho Đại Hoàng tử có nhiều ý nghĩ, nhưng hắn cũng không thể hoàn toàn chắc chắn ý nghĩ của mình là đúng.

Bởi vì có rất nhiều chuyện nằm ngoài tầm kiểm soát của hắn.

Hắn chỉ có thể cố gắng tổng hợp các khía cạnh của tin tức.

“Yêu Hoàng với Cơ soái vừa đi…có gì đó không ổn.”

Nói đến đây, Đại Hoàng tử có chút đau răng.

Ngụy Quân cũng hơi đau.

Chủ yếu là hắn không suy nghĩ cẩn thận.

Hắn đã xem qua nhật ký của Dương đại soái.

Đảo Trung Địa không phải là con nuôi của Dương đại soái sao?

Theo lý mà nói thì cũng là người một nhà với Đại Càn, à không đúng, là yêu của mình.

Nhưng mà cái này có liên quan gì đến chuyện của Yêu Hoàng?

Sao Yêu Hoàng lại chặn ngang một đòn?

Với lại nghe ý này thì còn là Yêu Hoàng chủ động?

Đã đến thời gian tốt nhất rồi, Yêu Hoàng không cần ngủ nữa…Thế mà lại muốn chủ động can sự.

Điều này thật hiếm khi.

Cho nên Ngụy Quân rất ngạc nhiên.

“Đúng là có vấn đề, bệ hạ ngươi triệu kiến Yêu Hoàng với Cơ soái gặp mặt làm gì vậy?” Ngụy Quân hỏi.

Đại Hoàng tử lắc đầu giải thích: “Không phải ta chủ động triệu kiến, là Yêu Hoàng thông qua di nương của ta tìm đến ta, sau đó nhờ ta giới thiệu cho hắn gặp mặt Cơ soái, ta có thể từ chối được sao?”

“Vậy tại sao Yêu Hoàng lại muốn gặp Cơ soái?”

Đại Hoàng tử thở dài thườn thượt, nói: “Đây là đứa trẻ không mẹ, kể lại thì dài lắm.”

Ngụy Quân trừng mắt nhìn, nói: “Chuyện ngươi không mẹ ta đã nghe qua, không cần giải thích.”

Đại Hoàng tử: “...”

Bình Luận (0)
Comment