Lúc trước tiên sinh nói muốn rời khỏi làng văn học tôi đã cực lực phản đối (3)
“Cái tên Pháp Hải này thật đáng ghét.”
“Bạch Tố Trinh cũng quá yếu đuối.”
“Bạch Tố Trinh căn bản không xứng với Hứa Tiên, chỉ biết ăn bám.”
“Làm ta tức chết rồi, Yêu Đình có mấy cái quy định nhảm nhí gì vậy chứ.”
“Rồi mắc cái gì nữ xà yêu thì yếu đuối vô dụng, còn nam thư sinh thì pháp lực cao cường? Là Ngụy Quân khinh thường đàn bà con gái, hay khinh thường Yêu tộc đây?”
…
Chưa nói đến cơn sóng dư luận bản《 Truyền thuyết bạch xà 》của Ngụy Quân đem đến, mà khi Ưng Vương đối mặt với yêu cầu của Tây Đại Lục, hắn ngơ hết cả người.
“Ngươi nói gì cơ?”
Sứ giả Tây Đại Lục kiên nhẫn giải thích: “Ngụy Quân âm mưu làm loạn, mưu tính muốn xâm lược văn hóa với Yêu Đình, vô tri vô giác thay đổi suy nghĩ của Yêu tộc. Ưng Vương, không thể không phòng.”
Ưng Vương nhíu mày nói: “Lung tung cái gì đó? Trước nắm đấm của bổn vương, mấy cái thứ không thực tế đó có thể làm được gì?”
Sứ giả Tây Đại Lục trong đầu thầm mắng chết cái tên Ưng Vương đầu óc ngu si tứ chi phát triển này.
Cái thứ lỗ mãng.
Thảo nào bị Hồ Vương đùa giỡn trong lòng bàn tay.
Nhưng mà khinh bỉ thì khinh bỉ, Ưng Vương vẫn là cầu nối giữa Tây Đại Lục bọn họ với Yêu Đình.
Cho nên, cây cầu này không thể bị sập.
Hắn cũng chỉ có thể kiên nhẫn tiếp tục giải thích: “Ưng Vương, đừng khinh thường âm mưu quỷ kế của Ngụy Quân. Được rồi, ta thừa nhận với năng lực của Ưng Vương ngài, khó có thể hiểu rõ ý đồ trong thao tác của Ngụy Quân.”
Ưng Vương híp mắt lại, trên người lập tức tỏa ra sát khí, nói bằng giọng lạnh lùng: “Ngươi đang châm chọc bổn vương không có não sao?”
Nội tâm sứ giả Tây Đại Lục lại thầm mắng, vậy mà ngươi lại rất nhạy bén trong vấn đề này.
Nhưng hắn cũng chỉ dám mắng trong lòng, ngoài miệng lại nói: “Ưng Vương hiểu lầm, ngài là yêu tính tình trung hậu, còn tâm tư Ngụy Quân thì gian trá.”
“Cho nên ngươi vẫn đang mắng bổn vương không có não.”
Sứ giả Tây Đại Lục bất lực.
Hắn quyết định lướt qua cái đề tài này, nói thẳng: “Ưng Vương, chúng ta gác chuyện này qua một bên đi, nguyên soái chỉ hy vọng ngài có thể cấp báo chuyện này lên cho Yêu Hoàng bệ hạ, cho hắn biết Ngụy Quân đã làm gì.”
Ưng Vương nhíu mày nói: “Nhưng mà dựa vào những gì bổn vương điều tra, là Tây Đại Lục các ngươi châm ngòi thổi gió ở Yêu Đình, nên sức ảnh hưởng của《 Truyền thuyết bạch xà 》mới có thể lớn như vậy. Ngươi kêu bổn vương báo cáo chuyện này với bệ hạ, lỡ đâu bệ hạ lại đổ tội này lên đầu Tây Đại Lục các ngươi thì phải làm sao?”
Sứ giả Tây Đại Lục cười tự tin: “Ưng Vương yên tâm, chúng ta đã có đối sách hết rồi. Dù sao, nguyên tác giả của《 Truyền thuyết bạch xà 》vẫn là Ngụy Quân.”
“Cái này.”
Ưng Vương nghĩ một lúc rồi vẫn quyết định giúp sứ giả Tây Đại Lục làm chuyện này.
Là một Yêu Vương tứ chi phát triển hết mức, khứu giác của Ưng Vương trong vấn đề này đúng là không nhạy bén lắm, cho nên hắn cũng không nhận ra được ý nghĩ sâu xa chất chứa sau lưng bài báo này của Ngụy Quân.
Nhưng Yêu Hoàng đã nhìn ra.
Thực tế đã chứng minh, trên phương diện chỉ số thông minh Yêu Hoàng quả thực thông minh hơn Ưng Vương một chút.
Xem xong《 Truyền thuyết bạch xà 》, sắc mặt Yêu Hoàng lập tức tối sầm lại.
“Thật là buồn cười.”
Ưng Vương ngạc nhiên.
Ồ.
Thế mà Yêu Hoàng lại thật sự để ý mấy cái này.
Tây Đại Lục có người tài.
Ưng Vương không hiểu cho lắm.
Yêu Hoàng cũng không giải thích ý nghĩa cho Ưng Vương, nói thẳng: “Tuyên Hồ Vương, Ưng Vương lui xuống trước đi.”
Ưng Vương quan sát sắc mặt Yêu Hoàng một chút, đoán là e rằng Hồ Vương sắp gặp xui xẻo rồi, cho nên vui rạo rực lựa chọn rời đi.
Phán đoán ban đầu của Ưng Vương đã đúng.
Yêu Hoàng đúng là khởi binh vấn tội với Hồ Vương.
“Hồ Vương, ngươi cho bổn vương một lời giải thích.”
Đối với chất vấn của Yêu Hoàng, Hồ Vương cũng không hề bất ngờ.
Bởi vì nàng đã biết trước chuyện này.
Đại Hoàng tử đã cố ý chào hỏi qua với nàng.
Vì vậy, Hồ Vương ung dung bẩm báo: “Bệ hạ, khoan hẳn tức giận, nghe thần tường tận nói hết đã.”
“Đừng thừa nước đục thả câu, có chuyện gì thì nói thẳng.”
Hồ Vương giải thích: “Bệ hạ, đây là một kế, kế giấu trời qua biển.”
Yêu Hoàng hơi giật mình: “Giấu trời qua biển?”
“Đúng vậy, giấu trời qua biển. Bệ hạ đừng quên, chúng ta đang muốn liên hợp với quân đội Càn Quốc cùng vượt đại dương, nếu việc này bị do thám Tây Đại Lục biết trước, khả năng thành công sẽ giảm đi rất nhiều. Cho nên, chúng ta cần phải tạo nên một số động tĩnh ở bên ngoài, làm cho Tây Đại Lục sinh ra phán đoán sai, do đó《 Truyền thuyết bạch xà 》mới ra mắt đúng thời cơ này.
“Ngụy Quân viết《 Truyền thuyết bạch xà 》này là có chủ đích, chính là chọc giận ngài một cách hợp lý, ngài cũng có lý do hợp lý ngoài mặt làm khó dễ Đại Càn. Bằng cách này, làm sao Tây Đại Lục có thể nghĩ chúng ta sẽ hợp binh lại một chỗ, tiến đến đảo Hoàng Long chứ?
“Bệ hạ, kế giấu trời qua biển này ngài thấy có ổn không?”
Hồ Vương giải thích nói có sách mách có chứng, làm yêu tin phục.
Yêu Hoàng cảm thấy logic liên kết với nhau.
Hắn còn có thể ý kiến gì nữa?
“Hồ Vương, bổn vương chỉ lo là Đại Càn có ý khác.”
Hồ Vương cười tự tin: “Bệ hạ cứ yên tâm đi, ngài thật sự cho rằng《 Truyền thuyết bạch xà 》là do Ngụy Quân viết sao?”