Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn (Bản Dịch Full)

Chương 1422 - Chương 1422. Lúc Trước Tiên Sinh Nói Muốn Rời Khỏi Làng Văn Học Tôi Đã Cực Lực Phản Đối (4)

Chương 1422. Lúc trước tiên sinh nói muốn rời khỏi làng văn học tôi đã cực lực phản đối (4) Chương 1422. Lúc trước tiên sinh nói muốn rời khỏi làng văn học tôi đã cực lực phản đối (4)

Lúc trước tiên sinh nói muốn rời khỏi làng văn học tôi đã cực lực phản đối (4)

“Hửm? Có ý gì?”

Yêu Hoàng nghe chưa hiểu.

Hồ Vương nhớ lại cuộc nói chuyện lúc trước của mình với Đại Hoàng tử.

Đại Hoàng tử đã nói như này: “Di Nương, người Ngụy Quân đắc tội nhiều lắm rồi, nếu hắn lại đắc tội thêm yêu Hoàng, vậy hắn có thể chết oan chết uổng bất cứ lúc nào. Từ trước đến nay hắn luôn khen ngợi ngài, di nương, ngài có thể nói tốt cho Ngụy Quân vài câu trước mặt Yêu Hoàng được không?”

Hồ Vương không chút do dự đã đồng ý.

Dù sao, ấn tượng của nàng với Ngụy Quân cũng rất tốt.

Hơn nữa, nàng cho rằng sự tồn tại của Ngụy Quân có lợi với Đại Càn cũng có lợi với Yêu Đình.

Vì thế, Ngụy Quân không thể chết được.

Cho nên, đối mặt với câu hỏi của Yêu Hoàng, Hồ Vương vô cùng tự nhiên trả lời: “Bệ hạ, thật ra câu chuyện《 Truyền thuyết bạch xà 》là do ta bày cho Ngụy Quân viết, phải nói ta là nguyên tác giả mới đúng. Bệ hạ cứ yên tâm đi, kế hoạch này vốn xuất phát từ tay ta, mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay ta.”

Tia kinh ngạc lóe lên trong mắt Yêu Hoàng.

Thì ra là ngươi.

Không hổ danh là ngươi.

“Bổn hoàng nhớ lại, khi Hồ Vương ngươi còn trẻ, đã từng hóa thành hình người học tập ở Đại Càn Quốc Tử Giám, hơn nữa còn viết mấy bài văn truyền lại cho đời sau.” Yêu Hoàng nói.

Hồ Vương khiêm tốn trả lời: “Không đáng nhắc đến, không đáng nhắc đến.”

Yêu Hoàng xua tay, vui mừng nói: “Bổn hoàng có ngươi như cá gặp nước. Lúc trước Hồ Vương ngươi nói muốn rời khỏi làng văn học, bổn hoàng đã kịch liệt phản đối. Cũng may là ngươi lại về rồi.”

Có phụ tá đắc lực như này, thì sao phải lo nghiệp lớn không thành nữa chứ?

...

Hồ Vương hoàn toàn thuyết phục được Yêu Hoàng.

“Hồ ngôn loạn ngữ”, kinh khủng như vậy sao.

Tất nhiên phải nói, Hồ Vương cũng là một bậc thầy về logic, mặt logic không có vấn đề gì.

Nên Yêu Hoàng cũng yên tâm.

Hắn chỉ nhắc nhở Hồ Vương một chút: “Tuy đâu là mưu kế của ái khanh, nhưng phải cẩn thận Đại Càn tương kế tựu kế, sức ảnh hưởng của《 Truyền thuyết bạch xà》lan rộng quá mức nhanh chóng, cần phải đề phòng.”

Hồ Vương mỉm cười: “Bệ hạ, ngài chỉ biết một mà không biết hai, sở dĩ《 Truyền thuyết bạch xà》có thể bùng nổ mạnh mẽ như vậy thật ra không hề liên quan đến Đại Càn, tất cả đều là âm mưu do Tây Đại Lục tạo nên.”

“Hửm? Âm mưu của Tây Đại Lục? Lại là Tây Đại Lục?”

Yêu Hoàng hỏi ba lần liền.

Sao lại liên quan đến Tây Đại Lục?

Kế hoạch này không phải để đánh lừa Tây Đại Lục hay sao?

Hồ Vương cười tủm tìm đưa lên cho Yêu Hoàng xem tin tình báo tuyệt mật.

Yêu Hoàng xem xong tin tình báo này, tức đến không muốn ngủ nữa.

“Thật là buồn cười, ái khanh, có thật là vậy không?”

Hồ Vương ung dung thản nhiên mách lẻo Ưng Vương: “Bệ hạ có thể triệu kiến Ưng Vương vào dò hỏi một chút, tự nhiên sẽ biết thật giả thôi.”

“Được, tuyên Ưng Vương.”

Yêu Hoàng tuyên Ưng Vương vừa về đến nhà vào lại.

Sau đó ném cho Ưng Vương tin tình báo tuyệt mật Hồ Vương mới bẩm báo.

“Ưng Vương, bổn vương cần một lời giải thích.”

Khi Ưng Hương xem xong mật báo của Hồ Vương, lập tức quyết định sống chết mặc bay tiền thầy bỏ túi.

Dù sao cũng không liên quan đến chuyện của hắn.

Vì vậy Ưng Vương quyết đoán nói: “Bệ hạ, việc này không liên quan đến ta.”

Hồ Vương lập tức chém xuống: “Ưng Vương, bệ hạ cũng chưa nói có liên quan đến ngươi mà. Nhân gian có câu tục ngữ, gọi là lạy ông con ở bụi này, chưa đánh đã khai đấy.”

“Con hồ ly khốn khiếp này im miệng đi.”

Ưng Vương trừng mắt nhìn Hồ Vương một cái, cố gắng giải thích: “Bệ hạ, việc này thật sự không hề liên quan đến ta, bệ hạ ngài hiểu rõ ta, ta chưa bao giờ đọc báo cả.”

Yêu Hoàng chậm rãi gật gật đầu.

Cũng đúng.

Ưng Vương là tên đầu óc ngu si tứ chi phát triển.

Hắn không nghĩ ra được âm mưu quỷ kế này.

Căn bản không cần lo Ưng Vương muốn tạo phản.

“Ưng Vương, bổn hoàng chỉ hỏi ngươi một việc — những chuyện ban nãy Hồ Vương nói có thật hay không? Có phải Tây Đại Lục cố ý phát tán lưu ảnh thạch《 Truyền thuyết bạch xà》, để tăng cường sức ảnh hưởng của《 Truyền thuyết bạch xà》.”

Ưng Vương lắc đầu trả lời: “Bệ hạ, ngài hiểu rõ ta, ta không bao giờ có hứng thú với mấy thứ này. Nhưng nếu Hồ Vương đã nắm được chứng cứ, vậy chắc là đúng rồi.”

“Tự ngươi đi điều tra cho bổn hoàng.”

Chỉ số thông minh của Yêu Hoàng online.

Không thể tin vào lời nói đơn phương của Hồ Vương.

Tuy hắn cũng không nghi ngờ gì lời Hồ Vương nói.

Nhưng là một Yêu Hoàng đủ tư cách, hắn phải kiêm tính tắc minh, đề phòng cẩn thận.

Yêu Hoàng cho rằng mình hoàn toàn đủ tư cách.

Đi bằng hai chân mới là thao tác vững chắc.

Kết quả điều tra của Ưng Vương, quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của Yêu Hoàng.

“Bệ hạ, chuyện này đúng là do người Tây Đại Lục làm.”

Tất nhiên Ưng Vương cũng không thể bất chấp nguy hiểm tẩy trắng cho Tây Đại Lục.

Quan trọng nhất là tẩy không trắng nổi.

Cho nên hắn lựa chọn ăn ngay nói thật.

Sau khi Ưng Vương xác nhận chuyện này, lửa giận ngay lập tức bùng lên.

“Tây Đại Lục…Lòng muốn diệt Yêu Đình ta vẫn chưa thôi, lại còn cố ý châm ngòi tình huynh đệ của Yêu Đình cùng Đại Càn, thật là đáng giận.”

Ưng Vương có thể nói gì nữa?

Hắn chỉ có thể nói: “Bệ hạ nhìn xa trông rộng, thao tác của Tây Đại Lục như vai hề dối trên gạt dưới, căn bản không thể thoát khỏi mắt thần của bệ hạ.”

Bình Luận (0)
Comment