Cuộc đời không dễ, mèo thở dài (1)
“Không, lần này là do bổn hoàng sơ suất, nhờ Hồ Vương kịp thời nhắc nhở, nếu không suýt nữa thì bổn hoàng đã hiểu lầm Ngụy Quân.”
Nói đến đây, Yêu Hoàng rất là ngại ngùng.
“Thật xấu hổ, tu dưỡng của bổn hoàng vẫn chưa đến nơi đến chốn. Hai vị ái khanh, không nói dối các ngươi, ban đầu sau khi biết chuyện này, bổn vương đã lại lần nữa nổi lên sát ý với Ngụy Quân, muốn trực tiếp giết chết hắn. Một nét bút của Ngụy Quân có thể so với trăm vạn đại quân. May là có Hồ Vương ái khanh ở đây, không để cho bổn hoàng ngộ sát người tốt.”
Nghe Yêu Hoàng nói vậy, Hồ Vương cũng thở phào nhẹ nhõm.
May mắn.
Lời này của Yêu Hoàng, nhất định phải để cho Ngụy Quân nghe mới được.
Phải đền ơn đáp nghĩa.
Hồ Vương thầm nghĩ bổn vương sẽ không làm kẻ ngốc, giúp Ngụy Quân, tất nhiên phải cho Ngụy Quân biết.
Hơn nữa, nhất định nàng phải thu hoạch được cảm kích của Ngụy Quân.
Nghĩ đến khi Ngụy Quân biết được hắn đã đi dạo qua một vòng quỷ môn quan, lại được mình cứu, lòng biết ơn chắc chắn sẽ bộc lộ ra ngoài.
Mình đang ở Yêu Đình, lại có thể thuyết phục Đại Càn Thái Sử Công.
Cái gì gọi là phong thái chính xác của yêu sư?
Hồ Vương ngửa ra sau đầy chiến thuật
Nhìn hai đời yêu sư trước cho vui thôi.
Nếu thật sự muốn học kỹ thuật, thì xem bổn vương đây này.
Nghĩ kỹ xong, Hồ Vương kể lại chuyện đã xảy ra cho Đại Hoàng tử, hơn nữa còn dặn dò Đại Hoàng tử phải nói lại cho Ngụy Quân.
Ơn nghĩa này, cần phải đưa đúng chỗ.
Mấy việc nhỏ này, tất nhiên Đại Hoàng tử sẽ không từ chối.
Cho nên hắn cũng không nghĩ nhiều, chỉ đơn giản là nói lại cho Ngụy Quân biết.
Và sau đó…
“Ngụy Quân, hằng tháng ngươi cũng có mấy ngày như vậy hả?”
Ma Quân dùng ánh mắt khó tả nhìn về phía Ngụy Quân.
“Ai cũng nói cảm xúc của con gái khó đoán, sao ta lại cảm thấy sắc mặt ngươi cũng thay đổi bất thường? Cấu tạo cơ thể ngươi giống con gái hơn sao?”
Ma Quân không hiểu.
Dù sao khi nhìn thấy Ngụy Quân đập đầu vào tường, thì ai cũng khó hiểu thôi.
Vui buồn hợp tan của con người không thông nhau.
Người mèo cũng vậy.
Ma Quân chỉ cảm thấy Ngụy Quân ồn ào.
Còn giờ phút này Ngụy Quân lại muốn giết hồ ly.
“Hồ Vương…”
Ngụy Quân nghiến răng nghiến lợi.
Hồ Vương chết tiệt.
Ngươi chỉ cần làm đại đội trưởng vận chuyển cho tốt là được rồi.
Không có việc gì vẽ thêm chuyện chi vậy?
“Hồ Vương làm sao vậy?”
Ma Quân vẫn chưa hiểu.
“Không phải Hồ Vương cứu ngươi một mạng sao?”
“Ai cần nàng cứu?” Ngụy Quân đau khổ nói: “Cả đời ta ghét nhất là kiểu yêu quái xen vào việc của người khác như này.”
Ma Quân nhíu mày nói: “Ngụy Quân, ngươi không cần nói đạo lý. Tuy Yêu Hoàng với ta né nhau năm năm chỉ là lời đồn, nhưng con gấu ngu đó vẫn có thiên phú. Nếu hắn thật sự muốn giết ngươi, dưới tình huống ngươi không đề phòng thật sự rất có khả năng bị hắn thành công đánh lén.”
Ngụy Quân: “Đừng nói nữa, ta khó chịu…”
Càng nói càng khó chịu.
Cùng với thực lực của Ngụy Quân ngày càng tăng cao, đối tượng có thể giết hắn càng ngày càng ít.
Không hề nghi ngờ khi nói Yêu Hoàng là một trong số đại lão có năng lực đó.
Một cơ hội tuyệt vời.
Trước đó Ngụy Quân hoàn toàn không hề chuẩn bị gì.
Kết quả…Bị Hồ Vương phá hủy.
Làm sao Ngụy Quân có thể không hận.
Ma Quân lắc lắc đầu, trào phúng: “Người như ngươi thật là khó chiều, Hồ Vương người ta cũng vì tốt cho ngươi, lòng tốt qua ngươi lại thành lòng lang dạ thú, ta thấy không đáng thay cho Hồ Vương. Quên đi, không thèm quan tâm ngươi nữa, ta đi viết sách.”
Sau khi xem xong《 Truyền thuyết bạch xà》Ma Quân cũng bộc phát khát vọng sáng tác.
Chủ yếu là do nàng cảm nhận được tình yêu của con người.
Rắn còn có thể.
Thì mèo đáng yêu như vậy, tất nhiên là cũng có thể.
Cho nên nàng muốn tự viết một bộ truyện về thư sinh Nhân tộc với Miêu Vương.
Đương nhiên, trong truyện này nhất định phải là thư sinh Nhân tộc tôn thờ Miêu Vương, liên tục theo đuổi nàng, xin nàng làm chủ hắn của hắn.
Cuối cùng mèo mới miễn cưỡng đồng ý rồi cùng thư sinh ở bên nhau.
Ma Quân đã nghĩ xong dàn ý với cốt truyện kể cả kết cục hết rồi.
Có điều còn chưa viết mở đầu.
Trong đầu có hàng nghìn chữ, lại không viết được chữ nào.
Quá bình thường.
Dù sao đâu phải người nào cũng có thể viết văn.
Yêu càng khó hơn nữa.
Rất hiếm kiểu “Tài năng xuất chúng” như Hồ Vương.
Ngụy Quân cũng lười quan tâm đến Ma Quân.
Bây giờ hắn còn rất khó chịu.
Trái tim rất mệt mỏi.
Chỉ là hắn muốn tìm chết thôi mà.
Sao lại khó như vậy chứ?
…
Trong khi Ngụy Quân cảm thấy chán đời, sống không thú vị, thì Will lại cảm thấy cuộc đời quá thú vị.
Hắn không phải một người tự cao.
Nhưng bây giờ hắn rất muốn hỏi một câu:
“Vậy á?”
Trên thực tế, hắn cũng đã hỏi thẳng.
“Xem ra đầu óc của Yêu Hoàng cũng không thông minh lắm.”
“Nguyên soái, quả thật là như thế, nếu Yêu Hoàng thông minh thì lúc trước đã không khăng khăng muốn làm kẻ thù của chúng ta.”
“Nói đến chuyện này, sao lúc trước Yêu Hoàng lại muốn làm kẻ thù của chúng ta?”
“Bị Hồ Vương thuyết phục, Ưng Vương cũng không biết rốt cuộc Hồ Vương đã dùng cách nào, nhưng tóm lại Yêu Vương bị Hồ Vương thuyết phục.”
“Hồ Vương sao? Chuyện này thật ra bổn soái cũng biết một chút.”
Ngoài dự đoán, Will cũng có nghiên cứu về Hồ Vương.
Sự thật chứng minh, Will đến đây cũng không đơn giản chỉ là tiếp nhận quản lý.
Hắn đã điều tra kỹ lưỡng thấu đáo.
Thậm chí còn thấu đáo hơn cả Hải Hậu.