Đứa trẻ này thông minh từ nhỏ (1)
Will: “Trần tông chủ, lần đầu nhìn thấy ngươi ta đã biết chúng ta nhất định có thể trở thành bằng hữu tốt nhất.”
Trần Già: “Nguyên soái quá khen, đáng tiếc Hải Hậu chết quá thảm.”
Will: “Trần tông chủ yên tâm, ta biết ngươi với Hải Hậu có tình bằng hữu thắm thiết, Hải Hậu cũng từng nói với ta, ngươi là bằng hữu tốt nhất của nàng tại đại lục này, cũng là người có thể tín nhiệm nhất của ta.”
Trần Già ngạc nhiên.
Hải Hậu xem hắn là bạn chí cốt như vậy sao?
Hắn quyết định đêm nay sẽ đốt cho Hải Hậu thêm nhiều tiền giấy.
Will: “Trần tông chủ, ta cho rằng chúng ta có thể tiếp tục làm bằng hữu, như ngươi với Hải Hậu vậy.”
Trần Già trừng mắt nhìn: “Ngươi cần ta làm gì.”
Will: “Tình báo, tin tức mới nhất về quân đội Đại Càn, và khi ta cần hãy đứng về phía bên Tây Đại Lục chúng ta.”
Trần Già: “Ta sẽ nhận được cái gì?”
Will: “Lấy danh nghĩa thần của ta thề, Trần tông chủ, ta sẽ cầu xin thần của ta ban cho sự trừng phạt của thần — giúp ngươi giết chết Nguyên Minh chủ, ta nguyện thực hiện lời thề với thần.”
Trần Già cầm lấy tay Will.
“Thành giao.”
Will mỉm cười mãn nguyện.
Trước mắt hắn hiện lên khuôn mặt của Hải Hậu.
Will thầm nói trong lòng: “Di nguyện của ngươi ta sẽ hoàn thành, yên tâm, bằng hữu của ngươi chính là bằng hữu của ta, ta sẽ vĩnh viễn ghi nhớ lời nhắc nhở của ngươi — Trần Già là người duy nhất nên tín nhiệm.”
Trọng trách trên vai Will rất nặng.
Nhưng vào tối nay, sau khi hắn nắm chặt tay Trần Già, trong lòng rốt cuộc cũng sinh ra một cảm giác như trút được gánh nặng.
Hắn biết rằng từ nay về sau, hắn sẽ không còn phải chiến đấu một mình nữa.
Cảm giác này tuyệt vời lắm.
“Trần tông chủ.”
“Hửm?”
“Chúng ta sẽ trở thành cộng sự hoàng kim, ta có linh cảm chúng ta sẽ cùng nhau làm nên lịch sử.”
Lúc này, sau khi nhớ đến Hải Hậu, Will đã trở nên tham vọng ngút trời.
“Ta vượt qua hải dương vô tận để đến đây, ta sẽ làm mọi người ai cũng biết đến tên ta, ta sẽ làm cho chuyện của chúng ta được viết lên sách giáo khoa.”
Trần Già nghiêm túc nói: “Ta nhất định sẽ giúp ngươi.”
Không lừa già dối trẻ, tuyệt đối không lừa người.
Dù sao, để tiếng xấu muôn đời cũng có thể hoàn thành mục tiêu của Will.
Cảm nhận được chân thành của Trần Già, Will cười vui vẻ.
Trần Già cũng vậy.
Hai người nhìn nhau cười, lại lần nữa cảm giác như chỉ hận gặp nhau quá muộn.
…
Chỉ hận gặp nhau quá muộn về chỉ hận gặp nhau quá muộn, Trần Già cũng không giảm bớt cảnh giác nên có.
Từ trong những gì Will nới với hắn, Trần Già rút ra một số thông tin quan trọng.
Điều quan trọng nhất là Will nói Hải Hậu đã từng nói với hắn, mình là bằng hữu tốt nhất của Hải Hậu ở đại lục này, cũng là người Hải Hậu có thể tín nhiệm nhất.
Trần Già không biết từ khi nào thì Hải Hậu bị mù.
Nhưng hắn cho rằng mình cần phải hiểu rõ chuyện này.
Tránh cho hắn bị Will lập kế hoạch ngược lại, tuy rằng hắn nghĩ khả năng này không cao. Nhưng cảnh giác nên có vẫn phải có.
Dù sao hiện tại hắn cùng Lục Nguyên Hạo cũng xem như huynh đệ cùng thuyền, gần đèn thì sáng, ít nhiều gì cũng học được cách ổn định.
“Nguyên soái, ta chưa hiểu một chuyện.” Trần Già hỏi.
Will trầm giọng nói: “Nói đi.”
Trần Già nghi ngờ hỏi: “Sao ngài lại xem trọng ta như vậy? Nếu so với Nguyên Minh chủ, bất kể là thực lực hay địa vị ta đều kém khá xa. Dù cho ngài muốn tìm đồng bọn hợp tác, cũng nên tìm Nguyên Minh chủ mới đúng.”
Will cười nhẹ, giải thích: “Trần tông chủ, ngươi là người thông minh, cho nên ta sẽ không thừa nước đục thả câu với ngươi. Nguyên nhân ta tín nhiệm ngươi, xem trọng ngươi, là vì Hải Hậu.”
“Hải Hậu?”
“Đúng vậy, thật ra ta với Hải Hậu vẫn luôn là bạn qua thư từ.”
“Bạn qua thư từ?”
Will nhớ lại: “Ngươi không biết đâu, ở đất nước của chúng ta, người ta luôn đồn ta là người theo đuổi Hải Hậu. Tổ chức tình báo của Càn quốc chắc cũng nắm được tin tức này, phỏng chừng bọn họ cũng nghĩ như thế.”
“Thật ra các ngươi chỉ có quan hệ bạn qua thư từ trong sáng?” Trần Già hiểu ra một chút.
Will khẽ cười nói: “Đương nhiên không phải, ta chính là người theo đuổi Hải Hậu.”
Trần Già: “...”
Vậy bạn bè qua thư từ của ngươi là đang nói linh tinh gì nữa?
Will đoán được suy nghĩ của Trần Già, tiết lộ một bí mật: “Thực ra Hải Hậu là đệ tử của ta.”
“Gì?”
Lần này Trần Già thực sự ngạc nhiên.
“Rất ít người biết chuyện này, tất nhiên Hải Hậu là thiên tài nhưng dù sao nàng cũng còn trẻ tuổi, nếu muốn trở thành danh tướng lỗi lạc thì hiển nhiên là cần phải học hỏi người khác. Tuy công tướng Tulip văn võ song toàn nhưng không phải người thầy tốt, hơn nữa hắn rất bận, không có thời gian dạy cho Hải Hậu. Vậy nên có rất ít người biết, ta là sư phụ binh pháp của Hải Hậu. Ta đoán có lẽ công tước Tulip đã xem trọng ta từ lâu, công tước Tulip cho rằng tài dùng binh của ta nằm trong hạng ba toàn nước. Hắn cố ý giao tiểu thư có thiên phú nhất gia tộc Tulip cho ta dạy dỗ, đối với ta đây là sự tín nhiệm và khen thưởng lớn nhất.”
Nói đến đây, Will tỏ ra hãnh diện.
Rõ ràng, sự xem trọng của công tước Tulip làm hắn cực kỳ kiêu ngạo.
Nhưng Trần Già không có hứng thú với cái này.
“Sau đó thì sao?”
“Sau lại…”
Nói đến chuyện này, Will cười khổ một chút: “Có cô gái nào không mộng mơ, không giấu giếm Trần tông chủ, sau đó tiểu thư đã yêu ta.”