Đứa trẻ này thông minh từ nhỏ (2)
“A?”
Đầu tiên Trần Già giả vờ kinh ngạc một chút, rồi hỏi: “Nguyên soái, theo ta được biết, Hải Hậu vẫn…độc thân. Chẳng lẽ…ngươi không được?”
Will muốn đánh người.
Nhưng hắn nhịn.
Hắn ngửa mặt lên trời thở một hơi thật dài, buồn bã nói: “Ta từ chối tiểu thư.”
“Tại sao?”
“Bởi vì tiểu thư còn nhỏ, ta không thể nhân lúc cháy nhà đi hôi của, Với lại lúc ấy ta đã có phu nhân, bản thân lại không phải ấu dâm, tất nhiên không thể làm chuyện khốn nạn như vậy được.”
Lời lẽ của Will chính đáng.
Trần Già chớp mắt, thầm nghĩ có phải ngươi sợ công tước Tulip thiến ngươi nên mới nhịn không xuống tay không đấy?
Hắn nghiêng về suy đoán của mình hơn.
Nhưng mà Trần Già biết phải cho Will thể diện.
Cho nên Trần Già nói tiếp: “Tiếp đó như nào? Ồ nghe nói nguyên soái đã độc thân trở lại, nhưng hình như Hải Hậu vẫn không ở bên ngươi, tại sao vậy?”
Nói đến đây, giọng điệu của Will càng thêm thổn thức.
“Bởi vì nàng trưởng thành.”
Trần Già: “...”
“Trần huynh, nếu tương lai ngươi cũng có cơ hội như ta, nhất định phải nắm chặt lấy cơ hội. Nếu ngươi muốn làm thân sĩ, cái giá lớn phải trả đó là có thể bỏ lỡ hạnh phúc cả đời.”
Rõ ràng, Will rất hối hận.
Hối hận vì lúc trước làm người.
Nếu mà lúc trước hắn cắn răng làm súc sinh, thì có lẽ hiện tại đã sớm ăn bám ngon lành rồi.
Mặc dù hiện tại hắn sống cũng khá tốt.
“Sau này tiểu thư cũng dần lớn lên, có suy nghĩ có tư duy của riêng mình. Tuy vẫn thân thiết với ta như xưa, nhưng trên rất nhiều chuyện nàng đã không cần xin chỉ bảo từ ta nữa rồi. Chỉ đôi khi gặp chuyện không hiểu hay chuyện buồn rầu mới có thể viết thư cho người thầy như ta. Mà chỉ cần nhận được thư của nàng, ta sẽ trả lời lại ngay.”
Trần Già tổng kết lại rằng: “Hóa ra nàng khi trẻ người non dạ có thích ngươi, ngươi giả vờ dè dặt từ chối. Sau này, cô bé trưởng thành, chỉ số thông minh bắt đầu online rồi thì không thích ngươi nữa, bắt đầu nuôi ngươi như lốp xe dự phòng.”
Will nhìn Trần Già, sắc mặt biến đổi thất thường, nhưng cuối cùng vẫn nhịn.
Hắn chỉ buồn bã nói: “Trần tông chủ, quan hệ của ta với tiểu thư rất trong sáng, cũng không pha trộn lòng công danh lợi lộc. Tiểu thư vô cùng tín nhiệm ta, ta cũng rất tín nhiệm mắt nhìn của tiểu thư. Hy vọng Trần tông chủ cũng không cần dò xét. Ngươi hoàn toàn có thể tin tưởng ta như tin tưởng tiểu thư, ta với tiểu thư cùng có chung một lợi ích.”
“Tin tưởng ngươi như tin tưởng Hải Hậu?”
Giọng điệu Trần Già có chút kỳ quái.
Will gật gật đầu, nghiêm túc nói: “Lúc nãy ngươi có hỏi tại sao ta chọn ngươi mà không phải Nguyên Minh chủ, nguyên nhân cũng có liên quan đến tiểu thư. Ta nhận được thư của tiểu thư, trong thư tiểu thư nói cực kỳ bất mãn với Nguyên Minh chủ Liên minh người tu chân, cho rằng cái tên Nguyên Minh chủ này căn bản không đồng lòng với chúng ta, chỉ cần giá cả hợp lý là có thể bán chúng ta đi bất cứ lúc nào, hoàn toàn không đáng tín nhiệm. So sánh lại thì Trần tông chủ ngươi tình sâu nghĩa nặng, nhân phẩm vượt qua thử thách, đối xử với sư tôn chân thành hiếu thảo, là đồng bọn hợp tác hoàn hảo.”
Trần Già khen ngợi từ tận đáy lòng: “Tiểu thư chắc chắn đã thông minh từ nhỏ, mắt nhìn người quá chuẩn.”
Will tán đồng nói: “Thật vậy, ở đất nước chúng ta mắt nhìn của tiểu thư tốt có tiếng.”
“Ta biết chứ.”
“Trần tông chủ không phải nghi ngờ thành ý của ta.”
Will cũng không nghĩ rằng Trần Già nghi ngờ thái độ của hắn là có gì sai.
Đổi lại là hắn, hắn cũng sẽ nghi ngờ.
Chỉ cần giải thích rõ ràng là được rồi.
“Sở dĩ ta chọn ngươi, một phần là vì tiểu thư tin tưởng ngươi, phần còn lại là vì bản thân ngươi cũng đáng được tín nhiệm. Sự hiếu thuận của ngươi đối với Quốc sư, là điều mà kiểu người ngang ngược có dã tâm như Nguyên Minh chủ không thể so sánh được. Tuy nói như vậy hơi có lỗi với Quốc sư, nhưng thật sự vì cái chết của Quốc sư mới làm chúng ta thấy được chí thuần chí hiếu của ngươi. Làm đồng minh với người như ngươi, bổn soái yên tâm.”
Nghe thấy Will nói như vậy, Trần Già quyết định cũng đốt chút tiền giấy cho Quốc sư.
Nhắc mới nhớ Quốc sư đúng là đã giúp hắn rất nhiều.
Trần Già rất biết ơn.
Trường Sinh tông, từ đường sau núi.
Dưới bài vị của Quốc sư đặt quần áo và di vật chôn theo mộ.
Nắp quan tài rung lắc theo từng giận gió lạnh thổi qua.
Giống như bên trong có một xác chết đang gập bụng.
Đêm đó, Trần Già với Will đã tán gẫu rất nhiều.
Tuy không ngủ chung một giường, nhưng cả hai đã hiểu nhau sâu sắc hơn.
Will càng thêm tin vào nhận định của Hải Hậu.
“Trần tông chủ, chúng ta mới gặp lần đầu đã thân, không bằng noi theo người xưa của các ngươi kết nghĩa kim lan thì sao?”
Will là phúc đến thì lòng cũng sáng ra, đột nhiên nảy sinh ra cái ý tưởng này.
Hắn đã đọc rất nhiều sách cổ của Đại Càn, biết việc này rất thịnh hành ở Đại Càn, hơn nữa có thể nhanh chóng rút ngắn khoảng cách giữa hai người.
Tuy Will cao quý vì chức thống soái tối cao quân viễn chinh Tây Đại Lục, nhưng kinh nghiệm của Hải Hậu đã đánh thức hắn, làm hắn nhận ra mình không thể quá cao ngạo, bởi vì ngươi không thể biết ngay sau đó ai sẽ lén đâm ngươi một nhát đâu.
Dưới tình huống như vậy, kết giao thêm một huynh đệ đáng để tín nhiệm, chắc chắn không thể sai.
Đề nghị này của Will làm Trần Già kinh sợ.
“Nguyên soái, có thể để ta nghĩ kỹ không?”
“Đương nhiên.”